What? Aurora không thể chấp nhận sự thật này: “Vóc dáng của cô ta không tồi, trông cũng không xinh đẹp lắm, anh tại sao muốn chọn cô ta chứ?”
“Anh tại sao không tìm một người phụ nữ xinh đẹp hơn tôi vóc dáng đẹp hơn tôi chứ? Như thế, trong lòng tôi sẽ cân bằng một chút.”
Aurora tức tôi uống cạn rượu trong chiếc ly.
Thật ra từ ba năm trước sau khi cô ta theo đuổi Mâu Nghiên thất bại thì cô ta đã điều tra tổng quát về Mâu Nghiên, biết anh là một người đàn ông nước R truyền thống, rất khó sẽ ở bên cô ta, chỉ là cô ta không cam tâm, người ưu tú như Mâu Nghiên vậy mà tìm một người phụ nữ bình thường như Thương Mẫn.
“Cô ấy rất ưu tú.” Trong lời nói của Mâu Nghiên mang theo chút tự hào: “Một tháng sau, cô sẽ hiểu.”
Aurora điều tra anh, anh cũng tự nhiên điều tra rõ ràng về cô ta.
Cô ta tính tình tuy ngông, bình thường ngang ngược độc đoán một chút, nhưng tâm địa không tính là xấu, cô ta đánh chủ ý vào anh, thứ nhất là vì lòng hiếu thẳng cao, thứ hai chính là cũng đến tuổi phải kết hôn, ba của cô ta sắp xếp đối tượng khắp nơi cho cô ta, mà cô ta không muốn bị trưởng bối khống chế cuộc đời.
Nghĩ đi nghĩ lại, gả đến nước R xa xôi, địa vị của nhà họ Mâu cũng không thấp, quả thật là dự định tốt nhất của cô ta.
“Tôi muốn đi xử lý cô ta.” Aurora đứng dậy, không kiên nhẫn mà trừng mắt với anh.
Mâu Nghiên mỉm cười.
Tính cách của Aurora thẳng thắn, tuy kiêu ngạo nhưng không độc ác.
Tính cách như này, đối đầu với hồ ly nhỏ như Thương Mẫn, còn không biết ai xử lý ai đâu.
“Nhị gia.” Giọng của Trữ Trình từ bên ngoài truyền vào, rất nhanh, cửa phòng được mở ra lần nữa, mà người đi vào trước lại là Mạc Hậu mặt mày lo lắng.
“Mâu Nghiên!” Mạc Hậu rảo bước đi vào trong phòng.
Hai người phụ nữ lần nữa đối đầu với nhau, Mạc Hậu nheo mắt, nhìn thấy ly rượu trên bàn, cùng một chiếc hộp kia…
Cô ta vừa muốn đi ngủ thì Chu Lâm đến báo với cô ta, nói là nghe thấy có người đang đến báo, Aurora ôm một chiếc hộp đi vào trong phòng của Mâu Nghiên, có chuyện của ba năm trước, Mạc Hậu không cần nghĩ cũng biết xảy ra cái gì, vội vàng chạy đến.
Quả nhiên…
“Không biết xấu hổ.” Mạc Hậu nhỏ giọng nó một câu.
“Xin lỗi nhị gia, là tôi sơ suất.” Trữ Trình toát mồ hôi lạnh, anh ta vốn tưởng Mâu Nghiên chắc chắn phải mặn nồng một phen với Thương Mẫn ở trong phòng, đứng ở đây nghe cũng ngại, cho nên bèn đi xuống