Chiếc xe phía trước đi từ chỗ phồn hoa ra vùng ngoại thành, rất chậm rãi, trên đường càng ngày càng tối, dòng xe cộ cũng càng ngày càng ít, ý cười trên mặt Tô Huệ Phi cũng dần ảm đạm đi.
“Tài xế, phía trước là nơi nào vậy?” Tô Huệ Phi không nhịn được mà mở miệng hỏi một câu.
Vốn dĩ tài xế mặt mũi hiền lành cũng lập tức trở nên hung ác nham hiểm, ông ta không lên tiếng ngẩng đầu, Tô Huệ Phi thông qua gương nhìn thầy ánh mắt của ông ta liền chắn kinh.
“Tài xế… Ông muốn đưa tôi đi đâu?” Tô Huệ Phi luống cuống..
“Cô gái, không phải cô nói muốn đuổi theo chiếc xe phía trước sao?” Tài xế nở nụ cười, lộ ra hàm răng vàng khè.
Xe của Mạc Hậu dừng lại trên một con đường hoang vắng, Tô Huệ Phi nhìn nhìn xung quanh, nơi này hoang tàn vắng vẻ, cô không thể trốn thoát được.
Đột nhiên trong đầu Tô Huệ Phi hồi tưởng lại lời nói mà Thương Mẫn nói với cô, Thương Mẫn nói cô không được rời khỏi khách sạn, cho dù là ở khách sạn thì cũng phải cố gắng đứng dưới camera..
Nhưng bây giờ…
Cửa xe phía trước mở ra, Mạc Hậu và Chu Lâm xuống xe, sau đó lại có ba người mặc đồ đen xuống theo, toàn bộ đi về phía chiếc taxi.
Tô Huệ Phi kinh hoảng, cô điên cuồng đẩy cửa xe nhưng cửa xe đã bị khóa từ lâu, cô không có chỗ nào để trốn cả.
Cô lấy điện thoại ra muốn gọi thì tài xế liền đánh rớt điện thoại trong tay cô, Tô Huệ Phi kinh hãi kêu lên một tiếng, một giây sau cửa xe bị mở ra, người mặc đồ đen thô bạo lôi cô xuống.
“Buông tôi ra, buông tôi ra!” Tô Huệ Phi giãy giụa nhưng cô là một cô gái, đối với người mặc áo đen thân hình cường tráng cũng chỉ là kiến bám cây mà thôi.
“Là Tiểu Phi nha.” Mạc Hậu ung dung cởi cúc áo khoác lông cừu, cười vô cùng sáng lạn: “Tôi cứ nghĩ sao lại có người cứ đi theo tôi, hóa ra là cô à.”
“Cô cố ý?” Tô Huệ Phi bừng tỉnh đại ngộ.
“Đương nhiên rồi.” Mạc Hậu che miệng, động tác tao nhã: “Biết tiếng Anh của cô không tốt còn cố ý sắp xếp cho cô một tài xế người nước R, cô nói tôi có tốt hay không?”
Tô Huệ