Nghiêm Thanh Viên ngồi trên ghế phụ dùng hai tay che kín mặt mình, đối với việc bản thân vậy mà dám làm như vậy mà cảm thấy vô cùng thẹn thùng, cho dù là gương mặt hay là cổ đều đỏ rực không cách nào bình tĩnh, cậu đã làm một việc tốt đến không ngờ.
Diêm Đàm thong thả lái xe, thỉnh thoảng nhìn thiếu niên ngồi ghế phụ, ngày thường rất ít khi làm chuyện như vậy, hôm nay nỗ lực như vậy đối với thiếu niên mà nói có thể cũng kích thích quá mức, làm việc bản thân không quen cũng là khó cho cậu rồi.
"Làm rất tốt, tiểu thiếu gia." Diêm Đàm nghĩ rồi nghĩ quyết định vẫn nên khen một chút, tiểu thiếu gia này thẹn thùng đến mức sắp đem chính mình chôn vùi luôn rồi.
"Trước giờ em chưa từng nói như vậy, bây giờ em ngẫm lại liền cảm thấy bản thân giống như một đứa ngốc ấy." Cậu vậy mà nói lời uy hiếp người khác, còn dùng giọng điệu như vậy, đây quả thật là quá xấu hổ rồi.
"Ít nhất với cảnh tượng như vậy hẳn là có thể khắc sâu ấn tượng trong lòng người khác, nói cái gì không quan trọng, chỉ sợ hắn không nhớ được mà thôi." Thật ra tiểu thiếu gia như vậy thoạt nhìn cũng khá giống một thiếu niên trung nhị*, thế nhưng cảnh tượng và bầu không khí bọn họ dày công tạo dựng khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ áp lực trong lòng, bản thân Nghiêm Thanh Viên diễn vừa buồn cười lại sứt sẹo đã bị đêm tối che giấu không ít.
*中二: Trẻ trâu.
Diêm Đàm vẫn luôn nhìn chăm chú Nghiêm Thanh Viên đương nhiên chú ý đến thiếu niên lúc ấy hoảng sợ và hoang mang, nhưng rồi lại kiên trì đến cùng, rất tốt.
"Em giẫm chú ấy, em vậy mà giẫm lên Cố Trường Hà, em còn là cố ý nữa!" Nghiêm Thanh Viên không lấy tay che mặt nữa, khóe mắt Diêm Đàm chú ý thấy ánh mắt hoảng sợ của Nghiêm Thanh Viên, "Đây là việc không được làm, không được làm như vậy mà?"
Diêm Đàm thở dài, chậm rãi nói: "So với việc vào tù lưu án thì giẫm một cước đã rất nể mặt hắn rồi, cậu quên mất chuyện Cố Hãn Hải từng bị người ta trộm đồ rồi bị Cố Hãn Hải trực tiếp đánh người ta ngất xỉu tại chỗ sao?"
Nghiêm Thanh Viên nghẹn ngào một tiếng, cậu đương nhiên nhớ rõ, đó là lần đầu tiên cậu và Cố Hãn Hải gặp mặt.
Nhưng mà...!Cố Trường Hà là ba ruột của cậu.
Nghiêm Thanh Viên nới lỏng dây an toàn lấy cái rương ở ghế sau đặt lên đùi, rất cẩn thận kiểm tra cái rương, mặc dù có va chạm cọ xát nhưng quả thật không có dấu vết bị mở khóa, Nghiêm Thanh Viên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút thất vọng.
Thứ chứa trong cái rương nho nhỏ này chính là bí mật lớn nhất của Nghiêm Thanh Viên, là tội ác của cậu.
Diêm Đàm nhìn thiếu niên ngồi trên ghế phụ ánh mắt ngơ ngác nhìn cái rương, sau đó cuộn hai chân lại, tiểu thiếu gia đẹp đẽ quý giá lúc này đây dù có vẻ ngoài hoàn hảo đến đâu cũng không thể che giấu sự yếu ớt của cậu, đôi tay của cậu thật cẩn thận ôm cái rương kia, tựa như muốn đem cái rương này toàn bộ chôn vui cả vào trong lòng ngực.
Trong rương kia là cái gì, Diêm Đàm cũng không muốn biết, anh ấy chỉ cần biết cái rương này đối với tiểu thiếu gia mà nói cực kỳ quan trọng, như vậy là đủ rồi, có đôi khi chân tướng sẽ làm một người sợ hãi, mà anh ấy không muốn làm người khiến Nghiêm Thanh Viên sợ hãi.
"Tiểu thiếu gia, bây giờ chúng ta sẽ về nhà chính hay nhà thuê?" Diêm Đàm hỏi.
"..." Ngón tay Nghiêm Thanh Viên vuốt ve hoa văn trên rương, ngón tay cảm nhận được cảm giác quen thuộc, thật lâu sau cậu mới chậm rãi nói: "Đi nhà thuê."
Nghiêm Thanh Viên nửa đêm trở lại nhà thuê, trong không khí nhà thuê tràn ngập mùi hương kỳ lạ thoang thoảng, lúc đi ngang qua thùng rác nhìn thấy bên trong có một đống đồ ăn chưa kịp vứt bỏ, cậu hơi chớp mắt, tầm mắt đảo qua cửa phòng ngủ lúc này đang đóng chặt của Tư Tuyết Ngữ.
Nghiêm Thanh Viên cuộn tròn bản thân trên chiếc chăn trải ra sàn, áo khoác viền vàng đen cũng không cởi ra, lúc này Nghiêm Thanh Viên an tĩnh ngồi ở đó, mở đèn lên, ánh mắt dại ra.
Nhìn thấy bản tính thật sự của Cố Trường Hà và Tư Tuyết Ngữ, Nghiêm Thanh Viên đã từng dùng suy nghĩ có thể gánh vác Cố Hãn Hải để che giấu, nhưng bây giờ Nghiêm Thanh Viên thật sự không có cách nào thuyết phục bản thân nữa.
Những gì cậu đang làm bây giờ, thật sự đúng sao?
Nghiêm Thanh Viên nhìn cái rương trong lòng ngực, lại nhìn về phía hộp máy chơi game mình mang về.
Một cái là tội lỗi của cậu, một cái là kỳ vọng của cậu, hai thứ này không thể cùng tồn tại.
Đột nhiên Nghiêm Thanh Viên nghe thấy âm thanh tiếng cửa bị mở ra, Cố Hãn Hải đã quay về, trên người mang theo hơi lạnh rét về đêm, lúc này nửa quỳ trước mặt Nghiêm Thanh Viên, từng đợt mùi hương lạnh lẽo của Cố Hãn Hải ập vào cậu, hơi thở mãnh liệt quá mức không ngừng bao vây lấy cậu, khiến cậu bị ép phải cảm nhận, nuốt vào.
"Nghiêm Thanh Viên." Cố Hãn Hải suy nghĩ muốn nắm lấy tay Nghiêm Thanh Viên, cẩn thận an ủi tiểu thiếu gia đêm nay có thể đã chịu rất nhiều kích thích, muốn trấn an, muốn đem tiểu thiếu gia được cưng chiều lúc này thoạt nhìn bị thương rất nặng ôm vào trong ngực vuốt lông, để cho con mèo lông dài được nuông chiều buông lỏng làm nũng trong lòng hắn.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên lại né tránh Cố Hãn Hải chạm vào, tay Cố Hãn Hải tức khắc cứng đờ giữa không khí.
Nhưng hắn cũng không vì vậy mà lui bước, mà không chịu buông tha quấn lấy cổ tay Nghiêm Thanh Viên, nắm lấy cổ tay nhỏ bé yếu ớt của tiểu thiếu gia trong lòng bàn tay, Nghiêm Thanh Viên muốn giãy giụa, nhưng sức lực của Cố Hãn Hải thật sự quá lớn, cậu căn bản giãy dụa không được.
"Sẽ không có lần sau nữa." Cố Hãn Hải bảo đảm với Nghiêm Thanh Viên.
Tiểu thiếu gia không trách hắn, nếu không hắn sẽ không xuất hiện ở đây, nhưng cho dù không trách cứ, chuyện này rốt cuộc vẫn là do hắn sơ suất.
"Xin hãy tin tưởng tôi, xin lỗi."
Khi Nghiêm Thanh Viên nghe thấy lời xin lỗi của Cố Hãn Hải trong nháy mắt giống như một chú mèo con bị giẫm phải đuôi trực tiếp nhảy dựng lên, đột nhiên đập mạnh vào vai Cố Hãn Hải, trong nháy mắt cậu có chút nóng nảy và cực kỳ sợ hãi: "Vì sao phải nói xin lỗi với tôi, đây vốn không phải lỗi của cậu, cậu dựa vào cái gì muốn xin lỗi tôi?!"
"Tôi cần phải xin lỗi."
"Vì sao chứ?" Nghiêm Thanh Viên cảm thấy nếu mình tiếp nhận lời xin lỗi của Cố Hãn Hải thì sẽ thật sự vượt qua giới hạn của mình, không biết xấu hổ chấp nhận lời xin lỗi mà mình không xứng đáng nhận được.
"Bởi vì..." Cố Hãn Hải muốn nói gì đó, lại bị Nghiêm Thanh Viên đột ngột ngắt lời.
"Cái gì cũng không có, không có vì sao, Cố Hãn Hải, cậu chưa bao giờ có lỗi với tôi, cho dù thật sự có lỗi, đó cũng là do tôi nợ cậu!" Nghiêm Thanh Viên không biết rốt cuộc trong đầu mình đang nghĩ gì, nhưng giờ phút này, cậu thật sự không muốn biết bí mật này một mình nữa.
Đây vốn dĩ là bí mật tất cả mọi người nên biết, mà một đương sự khác của bí mật này, hắn xứng đáng có được câu trả lời.
"Nghiêm Thanh Viên?" Cố Hãn Hải thật sự không hiểu trong giọng nói của Nghiêm Thanh Viên lúc này rốt cuộc muốn để lộ tin tức gì cho hắn, sau đó trong lòng ngực hắn đột nhiên bị nhét vào một cái rương.
Cái rương màu trắng đặc biệt cứng rắn, nặng nề, sờ vào rất nhẹ, không biết làm bằng chất liệu gì mà cực kỳ cứng rắn, trên rương có khóa.
Cùng lúc đó, một chiếc chìa khóa nhỏ màu vàng rơi vào tay Cố Hãn Hải.
"Tôi đang nói về cái gì, cậu sẽ biết, đây là chìa khóa để mở cái rương này ra, mật khẩu là sinh nhật của chúng ta đảo ngược lại, ở bên trong có một quyển sổ, đó là tôi...!Đó là tôi viết..."
Nghiêm Thanh Viên sau khi nói xong một lần, nói hết tất cả ra ngoài, đầu óc trống rỗng.
Hôm nay có thể cậu đã quá kích động.
Không biết cậu làm như vậy chờ lúc bình tĩnh lại có hối hận hay không, nhưng cậu thật sự không muốn như vậy nữa.
"Quyển sổ đó, tôi viết rất nhiều thứ, có liên quan đến cậu, có liên quan đến tôi." Nghiêm Thanh Viên đột nhiên lấy ra một cái đèn pin nhỏ từ chìa khóa trong nhà mình, cái đèn pin này nhìn qua như là dùng để trang trí và dùng khẩn cấp, "Quyển sổ không nhìn thấy chữ, nhưng cậu dùng đèn pin này chiếu vào, cậu có thể nhìn thấy tôi viết gì."
Cố Hãn Hải có chút kinh ngạc chớp mắt, không hiểu vì sao.
"Cố Hãn Hải à, tôi là một người xấu, người đặc biệt đặc biệt xấu, hơn nữa tôi còn rất sợ sệt nhát gan, cho nên cậu tự mình xem, tôi sẽ không nói thẳng với cậu." Nghiêm Thanh Viên lắp bắp nói, vừa nói, ánh mắt cậu bắt đầu mơ hồ, "Cố Hãn Hải, tôi tiếp cận cậu không phải tình cờ, tôi là cố ý, tôi...!Tôi..."
Nghiêm Thanh Viên không tìm thấy âm thanh của mình, sợ hãi và hoang mang đã làm gián đoạn tư duy của cậu, giống như bất chấp tất cả, cậu muốn để một người khác biết chuyện này.
Trong mắt Cố Hãn Hải tất cả đều là tiểu thiếu gia yếu ớt khóc thút thít, trái tim chợt thắt lại, vươn tay đỡ lấy nước mắt không ngừng rơi xuống, nước mắt tiểu thiếu gia nóng như giọt lửa nóng bỏng khiến hắn đau đớn.
"Đừng khóc." Cố Hãn Hải không biết trên đời này rốt cuộc có bao nhiêu ủy khuất, mới có thể làm tiểu thiếu gia vốn nên không phải lo nghĩ gì bị làm khó dễ thành dáng vẻ như vậy.
Cái rương nghe nói có bí mật rất lớn kia, bị Cố Hãn Hải coi như rác rưởi tùy ý ném sang một bên, hắn tiến lên ôm lấy Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên đang giãy giụa, nhưng Cố Hãn Hải lại không cho cậu giãy giụa, Nghiêm Thanh Viên không biết là do sức lực của mình không đủ, hay là vì những việc liên tiếp xảy ra làm tiêu hao sức lực của cậu, mùi hương lạnh lẽo trên người Cố Hãn Hải bao bọc cậu tầng tầng lớp lớp, không cách nào thoát khỏi.
Cố Hãn Hải dùng một bàn tay to giữ chặt lấy chiếc gáy trắng trẻo của Nghiêm Thanh Viên, không cho cậu có cơ hội rời khỏi lòng ngực mình, hắn đem tiểu thiếu gia ôm vào trong ngực, vô thức nhìn thấy bóng dáng của mình phản chiếu trên cửa sốe phía trước bọn họ lúc này.
Đó là biểu cảm hắn chưa từng lộ ra.
Đau lòng, giật mình, bất lực, cưng chiều, bất đắc dĩ, buông thả, cho dù dùng từ ngữ nào cũng không thể miêu tả biểu cảm của hắn lúc này, nhưng trong nháy mắt, Cố Hãn Hải đã hiểu rõ ràng rồi.
Cố Hãn Hải vẫn luôn ở trong xe, tất cả uy hiếp và hết thảy lời đe dọa của Nghiêm Thanh Viên hắn đều không ra mặt, hắn chỉ an tĩnh ở một bên nhìn.
Hắn không biết vì sao bản thân không xuống xe, nhưng khí thế lúc ấy của Nghiêm Thanh Viên, sự khiếp đảm của cậu, cậu giãy dụa đều bị Cố Hãn Hải nhìn thấy, giống như khi muốn tìm hiểu sâu hơn về những gì mình yêu thích, có chút cảm xúc bỉ ổi, muốn càng tìm hiểu sâu hơn những dáng vẻ khác của thiếu niên mà mình không biết.
Mặc dù như vậy, cảnh tượng như