Nghiêm Thanh Viên tràn ngập hoang mang cho đến khi cậu mặc xong đồng phục học sinh rồi ra ngoài đến trường, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ miên man hỗn loạn, nhưng Cố Hãn Hải giống như cố ý không cho cậu bất kỳ câu trả lời nào.
Rốt cục sau khi nhìn thấy xe của Diêm Đàm, bước chân Nghiêm Thanh Viên ngừng lại.
Cố Hãn Hải nghe được, quay đầu lại hỏi Nghiêm Thanh Viên: "Làm sao vậy?"
"Cái đó, bí mật, cậu nhìn chưa?" Nghiêm Thanh Viên cuối cùng nhịn không được hỏi.
"Bí mật?" Cố Hãn Hải hơi nghiêng đầu, trong mắt hiện lên ý cười không dễ phát hiện, sau đó hắn ra vẻ như đang mê muội hỏi: "Bí mật gì? Sao tôi không biết?"
"Tôi...!Không phải hôm qua tôi đã đưa cậu một cái rương sao?" Nghiêm Thanh Viên choáng váng cả người, chẳng lẽ hôm qua đều là cậu nằm mơ sao?
"À, cái đó à..." Lúc này Cố Hãn Hải mới lộ ra vẻ mặt như vừa mới tỉnh ngộ, "Không phải đã đặt lại vị trí cho cậu rồi sao?"
Hử?
Nghiêm Thanh Viên cả người đều không ổn: "Vậy rốt cuộc là cậu đã xem, hay là chưa xem?"
"Cậu muốn tôi xem sao?" Cố Hãn Hải trêu chọc tiểu thiếu gia, mặc dù vẻ mặt tiểu thiếu gia lo lắng bi thương vô cùng đáng yêu khiến người ta muốn khi dễ một chút, nhưng thật ra bộ dạng bị trêu chọc như vậy không hiểu ra sao lại bị truy hỏi, cũng rất dễ thương.
"Tôi...!Tôi..." Nghiêm Thanh Viên cũng là nửa ngày nói không nên lời, muốn? Hay là không muốn? Ít nhất ngày hôm qua lúc đưa rương cho Cố Hãn Hải, toàn thân toàn tâm của cậu đều khát vọng muốn đem bí mật này chia sẻ, nhưng hôm nay sau khi bình tĩnh lại, tất cả can đảm sau sự kích động của Nghiêm Thanh Viên đều biến mất sạch sẽ.
Nghiêm Thanh Viên đi theo Cố Hãn Hải lên xe, lúc này nên nói cái gì cũng không nói ra được.
"Phiền ngài rồi." Cố Hãn Hải vô cùng cung kính nói với Diêm Đàm.
"Cho dù cậu không gọi tôi, tôi cũng tới, bảo vệ tiểu thiếu gia là công việc của tôi." Giọng điệu của Diêm Đàm không khác gì lúc trước.
Nghiêm Thanh Viên chớp mắt, cảm giác...!Giống như...!Không có gì thay đổi?
Mọi chuyện hôm qua dường như là một giấc mơ?
Hay đó thật sự là một giấc mơ?
Diêm Đàm nhìn vẻ mặt hoang mang bối rối của tiểu thiếu gia, tất nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, mặc dù không biết chi tiết, nhưng đại khái cũng có thể suy đoán ra tiểu thiếu gia nhất định là bị Cố Hãn Hải bắt chẹt* rồi.
*Gây khó dễ, bắt bí.
Thiếu niên này chỉ mới mười sáu tuổi, tâm tư thâm trầm can đảm không nhỏ, hắn ẩn giấu dưới bộ dạng khiến người ta khâm phục và chú ý đến vẻ ngoài lạnh nhạt không phải ai cũng có thể nhùn thấu, tiểu thiếu gia nhà mình mặc dù là bị ăn đến xương cốt cũng không còn, chỉ sợ tiểu thiếu gia cũng không phát hiện ra được.
Thật sự phát sầu, dính ai không dính, cố tình lại dính một ôn thần như vậy.
Lúc này ánh mắt Diêm Đàm đột nhiên bị Cố Hãn Hải bắt được, thiếu niên mười sáu tuổi nhìn kính chiếu hậu lộ ra một nụ cười mỉm vô cùng khéo léo, đối với người nhạy cảm về cảm xúc như Diêm Đàm đột nhiên từ sau lưng bốc lên một trận tê dại sợ hãi xâm nhập da đầu, Diêm Đàm lập tức thành thật lái xe, không quan sát nữa.
Thôi bỏ đi, dù sao mục tiêu của anh ấy chỉ là bảo vệ tiểu thiếu an toàn, Cố Hãn Hải ít nhất sẽ không tổn thương tiểu thiếu gia.
Hôm nay đi học Nghiêm Thanh Viên không đi ra ngoài lúc nghỉ giữa giờ, mà là ngủ say trong lớp học, cậu thật sự rất buồn ngủ.
Cố Hãn Hải cởi áo khoác của mình ra đắp lên người Nghiêm Thanh Viên, ánh mắt hiếm thấy dịu dàng, người bạn cùng lớp có mối quan hệ tốt với Cố Hãn Hải hỏi: "Ồ, quan hệ của hai người tốt nhỉ?"
"Đúng vậy."
"Sao trước đây không nghe cậu nói vậy? Hơn nữa hai người đều không thường ở bên nhau."
"Tôi không đặc biệt làm rõ." Cố Hãn Hải nhẹ giọng nói, như là sợ đánh thức Nghiêm Thanh Viên, mà những người khác nhìn thấy Cố Hãn Hải như vậy cũng không nhịn được hạ thấp giọng.
"Vậy quan hệ của hai người thế nào?"
Cố Hãn Hải ngước mắt nhìn về phía những người bạn ở Nhân Giáo, mỉm cười nói: "Mấy người đều đoán không sai, tôi là bạn chơi của Nghiêm Thanh Viên được Nghiêm gia nuôi dưỡng."
"A?" Đối phương rõ ràng ngây ngẩn cả người, "Cậu làm bạn chơi với cậu ta không phải là nhân tài không được trọng dụng sao?"
Cố Hãn Hải chỉ cười nhạt, nhìn về phía đối phương: "Chẳng lẽ cậu không muốn sao?"
Rõ ràng Cố Hãn Hải không nói gì đặc biệt, cũng không lộ ra vẻ mặt đáng sợ, nhưng cố tình người bị Cố Hãn Hải nhìn chỉ cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, nói không nên lời, chỉ nghe thấy người bên cạnh ồn ào nói.
"Cũng đúng, dù sao cũng là tiểu thiếu gia của Nghiêm gia, ai không muốn làm bạn với cậu ta chứ, nhưng người quá cao ngạo, khinh thường làm bạn với chúng ta."
"Cho nên tôi là đặc biệt." Cố Hãn Hải hơi cong khóe môi, giống như tự hào về thân phận này của mình.
Những người khác đều cười vang lên, chỉ có chàng trai ngay từ đầu nói Nghiêm Thanh Viên không xứng là không nhịn được sờ sờ sau gáy, hẳn là...!Ảo giác của hắn nhỉ?
——
Trong đại sảnh trống trải rộng lớn, ngẩng đầu nhìn là thấy đỉnh ánh sáng ban ngày không thể nhìn thấy, dưới chân giẫm lên cầu thang cứng rắn, từng bước một đi về phía trước.
Thang lầu rất hẹp, càng đi càng cao, chỉ cần nghiêng đầu nhìn là thấy chênh lệch độ cao, nhìn một cái nháy mắt trái tim thắt lại, trước mắt bắt đầu một mảnh mơ hồ choáng váng, hô hấp trở nên khó khăn, hai chân nhũn ra, rõ ràng cầu thang không khó đi, nhưng mỗi một bước đi đều giống như leo lên đỉnh núi không thể vượt qua, rốt cuộc không cách nào đi tiếp.
Lấy hết can đảm đi thêm bước nữa, nhưng hai chân phảng phất như không phải của mình, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, cảm giác ghê tởm từng đợt xông lên, trước mắt tối sầm, thân thể không tìm thấy trọng tâm, cả người xuất hiện cảm giác thống khổ mãnh liệt, bất giác muốn quỳ xuống, ý thức dần dần không tỉnh táo nữa.
"Cứ đến đây thôi." Đột nhiên bên tai truyền đến một âm thanh nhẹ nhàng dịu dàng, sau đó bịt mắt được tháo xuống, Nghiêm Thanh Viên mở mắt ra, phát hiện bản thân lúc này đang bình yên nằm trên một cái giường, mỗi một chỗ trên thân thể đều có thể tiếp xúc với vật thể kiên cố cho cậu cảm giác an toàn rất lớn.
Nghiêm Thanh Viên trong khoảng thời gian ngắn không biết mình đang ở nơi nào, xoay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng lúc này đang ngồi bên cạnh mỉm cười với Nghiêm Thanh Viên, dung mạo người đàn ông ôn hòa, mái tóc mềm mại, trông anh vô cùng dịu dàng và vô hại, trong ánh mắt người kia có sự dịu dàng nhàn nhạt, làm cho người ta nhìn qua liền không kìm lòng được sinh ra hảo cảm.
Lúc này tiểu thiếu gia nằm trên ghế dài thoải mái khẽ chớp hai mắt, trên trán đều là mồ hôi, làm ướt mái tóc mềm mại, sắc mặt tái nhợt của bản thân xác nhận mình an toàn sau đó dần dần hiện lên đỏ ửng, cậu ngồi dậy, ngón tay lơ đãng lau đi mồ hôi sợ hãi trên khóe mắt, bình tĩnh lại trái tim đang đập điên cuồng.
"Hôm nay trị liệu liền đến đây thôi." Giọng điệu người đàn ông bình tĩnh nhẹ nhàng, giống như người dẫn chương trình trên đài phát thanh dùng lời nói mềm nhẹ nhất ru ngủ thính giả, khiêm tốn mà lộng lậy.
"Em có tiến bộ không? Thầy Đới?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Em vẫn luôn rất cố gắng, tôi nhìn ra được em vẫn luôn rất kiên trì, chắc hẳn chữa khỏi chứng sợ độ cao hẳn cũng chỉ là vấn đề thời gian." Đới Nguyệt cười khẽ, đưa cho Nghiêm Thanh Viên một tờ khăn giấy.
Song Nghiêm Thanh Viên nghe Đới Nguyệt nói thì đã biết, có lẽ cậu không hề tiến bộ.
Từ lúc biết cậu có bệnh tâm lý đến giờ đã được bốn năm tháng, đã gần đến mùa đông rồi, nhưng tiếp nhận trị liệu đến giờ cậu căn bản không có bất cứ tiến bộ gì, Đới Nguyệt là bác sĩ tâm lí của Nghiêm Thanh Viên, mà Nghiêm Thanh Viên cũng biết, anh rất cố gắng, mọi phương pháp đều đã thử, chỉ là trước sau vẫn không có phương pháp nào hiệu quả.
Đới Nguyệt là một người rất kiên nhẫn, trình độ của anh rất tốt, tuổi không lớn nhưng lại có tinh thần trách nhiệm rất cao, hơn nữa cũng rất có thiên phú về tâm lí học, dù sao cũng là người anh hai tự tìm.
Nghiêm Thanh Viên hết lòng tin tưởng bác sĩ tâm lí, khí chất của Đới Nguyệt không khiến cậu có bất cứ cảm giác bài xích nào, quan hệ chữa bệnh giữa bọn họ vô cùng thân thiết, nhưng dù vậy, Nghiêm Thanh Viên vẫn không nói bí mật chôn sâu dưới đáy lòng của mình cho Đới Nguyệt.
Mà bí mật này chính là mấu chốt thực sự khiến Nghiêm Thanh Viên mắc chứng sợ độ cao, cũng là điểm trị liệu mà Đới Nguyệt vẫn luôn tìm kiếm.
Nghiêm Thanh Viên và Đới Nguyệt đã trao đổi rất nhiều lần, cũng loáng thoáng biết cậu có vấn đề về tâm lí, muốn khắc phục vấn đề này thì cậu phải nhìn thẳng vào bản chất, nhưng đây cũng không phải điều có thể tùy tiện nói ra.
"Xin lỗi, bác sĩ Đới." Nghiêm Thanh Viên rất thất vọng, cậu cũng biết tình huống của mình cũng không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào.
"Em là bệnh nhân của tôi, tôi chịu trách nhiệm với em là điều đương nhiên, sao lại để em nói xin lỗi được?" Đới Nguyệt vươn tay nhẹ nhàng vỗ đầu Nghiêm Thanh Viên, "Đừng nghĩ nhiều, nếu nghĩ nhiều rồi, sẽ không tiến bộ được, em chỉ cần tin tưởng tôi là được."
Cảm xúc của Nghiêm Thanh Viên rất mất mát.
"Còn chút thời gian, nói một chút về trường học của em đi." Đới Nguyệt mỉm cười, không nói chuyện sợ độ cao nữa, "Gần đây có chuyện gì xảy ra không?"
"Sắp thi cuối kỳ rồi, cuối kỳ một ạ."
"Ừm." Đới Nguyệt khẽ cười, gật đầu ý bảo Nghiêm Thanh Viên nói tiếp.
"Cố Hãn Hải mỗi tháng đều có thể đạt được hạng nhất toàn khối trong kỳ thi hàng tháng, cậu ấy lợi hại lắm."
"Ừm." Đới Nguyệt nghe thấy tên Cố Hãn Hải, khóe miệng cười thâm, mỗi lần người bệnh nhí này nói chuyện sẽ bất giác chuyển đề tài nói về Cố Hãn Hải, tất cả lực chú ý của cậu dường như đều đặt trên người Cố Hãn Hải, khiến anh đối với học sinh tên Cố Hãn Hải này sinh ra một chút tò mò.
"Hai ngày trước em thấy có một bạn mời Cố Hãn Hải đến dự tiệc sinh nhật, nhưng cậu ấy từ chối, em hỏi cậu ấy vì sao từ chối, cậu ấy nói phải đi làm không có thời gian, cuộc sống của cậu ấy mỗi ngày đều bị việc đi làm chiếm lấy, gần như quanh năm không nghỉ, em thật không biết vì sao cậu ấy lại lợi hại như vậy."
"Ừm " Đới Nguyệt vừa nghe vừa viết ca bệnh trị liệu hôm nay.
"Cậu ấy giỏi như vậy, có thể ở tuổi này chống đỡ một gia đình, mỗi lần nhìn thấy em đều sẽ cảm thấy lợi hại."
"Ừm." Đới Nguyệt đáp, nhưng mà rất lâu sau đó lại không nghe Nghiêm Thanh Viên nói tiếp, lúc này tiểu thiếu gia an tĩnh nhìn anh, trong con ngươi màu nâu dường như không phản chiếu ra gì, mở miệng hỏi, "Sao thế?"
"Bác sĩ Đới, phí một lần chưa bệnh của em, là bao nhiêu ạ?" Nghiêm Thanh Viên đến bây giờ đều khám bác sĩ tâm lí, nhưng căn bản không biết chuyện chi phí, nếu là anh hai tìm bác sĩ tâm lí cho cậu, hẳn là rất đắt tiền.
"Người bệnh quan trọng nhất chính là trị liệu, người nhà của em rất hy vọng em có thể khỏi hẳn." Đới Nguyệt cũng không trả lời trực tiếp.
Hẳn là rất cao rồi, Nghiêm Thanh Viên biết tính cách của anh hai mình, tìm bác sĩ tâm lí tất nhiên là tốt nhất.
Nghiêm Thanh Viên nghĩ rồi nghĩ, nói: "Bác sĩ Đới ơi, em muốn chấm dứt việc điều trị."
Đới Nguyệt dừng một chút: "Sao thế?"
"Tiếp tục trị liệu như vậy cũng sẽ không có kết quả tốt hơn, thay vì lo lắng trị liệu, chỉ bằng thử thả lỏng một chút." Nghiêm Thanh Viên biết nếu như mình không đối mặt với vấn đề, như vậy bất kỳ trị liệu nào chỉ sợ đều là uổng phí.
Đới Nguyệt suy nghĩ một chút nói: "Mặc dù bây giờ không nhìn ra thành quả, nhưng có thể nhìn ra em có chút tiến bộ, bây giờ từ bỏ có lẽ không phải biện pháp tốt."
Nghiêm Thanh Viên không muốn nói dối, chỉ im lặng.
Thật lâu sau Đới Nguyệt thở dài: "Sau đây là những lời nói tôi dùng thân phận cá nhân để nói với em, bác sĩ tâm lý cũng là một nghề rất cần tâm lý trị liệu, chúng tôi là thùng rác của bệnh nhân, nghe nhiều nhất là các loại cảm xúc tiêu cực, mà trách nhiệm của tôi chính là phải loại bỏ những cảm xúc tiêu cực của họ."
"Bác sĩ Đới vất vả rồi ạ." Nghiêm Thanh Viên gật đầu, biết bản thân có lẽ cũng mang đến không ít phiền phức cho bác sĩ Đới.
"Không, thật ra những lúc điều trị cho em, với tôi mà nói cũng rất vui vẻ, tất cả những gì em tiết lộ cho tôi là một thái độ lạc quan tích cực hướng về phía trước, phiền não nhỏ cũng rất thú vị, em đều sẽ tự mình giải quyết, lúc kể quá trình cho tôi nghe cũng vô cùng vui vẻ, tôi không cho rằng em cần trị liệu tâm lí, em là một người có tâm lí vô cùng hoàn thiện."
Nghiêm Thanh Viên sửng sốt, không ngờ Đới Nguyệt sẽ nói như vậy.
"Nhưng điều trị cho em không có nghĩa là tôi đang lừa tiền dối bạc, em tin tưởng tôi, tôi biết, nhưng em vẫn luôn bảo vệ điều gì đó, mà tôi chỉ sợ không có cách nào khiến em chân thành với tôi."
Nghiêm Thanh Viên nghe,