Lam Ngọc Anh kháng nghị với anh nhưng không có tác
dụng.
Cuối cùng, đừng nói là giường, ngay cả quần áo còn chưa cởi hết mà Hoàng Trường Minh đã giày vò cô một lúc lâu rồi.
Khi được bế vào phòng tắm, ánh mắt cô khẽ run rẩy, nói giọng thấp thoáng vẻ oán trách: "Sau này có thể có chút trình tự được không.
"
Không thể tăm trước rồi làm hay sao...!
Hoàng Trường Minh nhưởng mày, trong giọng nói vẫn còn lưu lại sự khản đặc của dấu vết kích tình ban nãy: "Ai bảo ngay từ lúc ở sân bay đã quyến rũ anh?"
"..." Lam Ngọc Anh cảm thấy mình còn oan hơn Thị Mầu
nữa.
"Có cần anh tầm giúp em không?" Hoàng Trường Minh
kéo bộ quần áo đung đưa trên người cô xuống.
"Không cần!" Cô lập tức lắc đầu.
Hoàng Trường Minh không chọc ghẹo cô nữa, đóng cửa phòng tắm lại.
Sau khi Lam Ngọc Anh tầm xong, đối tới anh vào tắm.
Khi tiếng nước chảy ồ ồ dừng lại, cô dựa vào đầu giường mới khôi phục lại được chút sức lực nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thì cô lại luống cuống cúi xuống.
Cơ thể cao lớn của Hoàng Trường Minh hoàn toàn lộ ra ngoài, thậm chí khăn tắm anh còn không buồn quấn vào.
Trên làn da màu đồng có những giọt nước chưa kịp lau khô.
Dưới ánh đèn, cả cơ thể quyến rũ đầy mùi nam tính của anh bung ra, nhất là phần dưới hông, liếc một cái là đỏ mặt.
Người này!
Đúng là có khuynh cuồng bạo mà
Hoàng Trường Minh cảm nhận được ánh mắt né tránh của cô, vốn dĩ đang định rút quần lót trong ngăn kéo ra nhưng lại thôi, cố tình cầm trong tay đung đưa đi về phía cô.
Chưa thấy ai dễ xấu hổ như cô, động một tỷ là đỏ mặt, hơn nữa không chỉ tại đỏ mà là đỏ khắp cả người.
Nhưng anh chỉ càng cảm thấy cô đáng yêu, càng không
nhịn được muốn trêu chọc cô.
Hình ảnh gần trong gang quả thực khiến người ta muốn chảy máu mũi, Lam Ngọc Anh không chịu nổi đành lên tiếng kháng nghị: "Hoàng Trường Minh, anh có thể đừng trần nhông đi lại lung tung trong nhà
"Sao hả?" Hoàng Trường Minh nhưởng mày.
"Thì.." Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, buột miệng nói:
gai
Hoàng Trường Minh sững người, rồi lặp lại với vẻ nguy hiem: "Gai måt?"
Một tiếng đồng hồ sau, Lam Ngọc Anh mỏi nhừ lưng
năm bẹp ra giường, quyết định sau này nói năng phải thận
trọng! Lần này Hoàng Trường Minh đã mặc vào rồi, nét mặt còn thỏa mãn hơn cả khi nãy.
"Chẳng phải đã bảo em ăn nhiều một chút sao?" Thấy cô chớp mắt năm đó còn không có sức cựa quậy ngón tay thì anh bèn trêu chọc xong lại quát khẽ một câu: "Thật vô dụng!"
Hoàng Trường Minh vươn tay ôm cô vào lòng.
Cả người Lam Ngọc Anh mềm oặt để mặc anh sắp đặt, hơi thở của cô và lồng ngực của anh đồng thời lên xuống.
Bên ngoài cửa sổ, trắng sáng sao mờ từ từ chiếm lĩnh bầu trời đêm.
Dường như sau hai lần dốc cạn thể lực, ngoài mệt mỏi ra thì không còn cảm giác buồn ngủ nữa.
Cô chỉ cần hơi ngước lên là có thể nhìn thấy khuôn cắm sắc lẹm và yết hầu nhô cao của anh.
Nghĩ tới vị trưởng bối đã gặp lúc ăn cơm, Lam Ngọc Anh bất giác gọi anh một tiếng: "Hoàng Trường Minh...!
"Ừ?" Hoàng Trường Minh đang cầm bao thuốc trong tay.
"Chuyện gia đình em, anh hầu như đã nằm rõ, vậy anh nói cho em nghe về gia đình anh đi?"
Hoàng Trường Minh đã từng điều tra về có từ lâu, năm khá rõ tình hình gia đình cô.
Ấn tượng của bà ngoại về anh lại càng tốt không thể tốt hơn, còn cô thì ngoại trừ danh phận tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Oanh ra, hình như đều chưa hiểu nhiều về anh lắm.
"Nhà anh?" Hoàng Trường Minh có vẻ hơi bất ngờ, anh châm điếu thuốc lên, rít một hơi rồi nói: "Chẳng có gì đáng nói cả.
Mẹ anh xuất huyết rất nặng khi vừa sinh anh ra, vì chuyện này mà bố rất ghét anh.
Có lẽ vì ngứa mắt thấy phiền nên đã ném anh ra nước ngoài.
Bố rất nghiêm khắc, ông luôn nổi nóng, từ nhỏ tới lớn gần như anh rất ít khi thấy ông cười, đa phần chỉ quát nạt người khác mà thôi."
Nghe tới đây, Lam Ngọc Anh lẩm bẩm một câu: "Vậy thì giống anh mà..."
"Em nói gì?" Hoàng Trường Minh rất thính tại.
Bị anh lườm, cô lập tức im bặt.
Hoàng Trường Minh với lấy gạt tàn trên đầu giường rồi nói tiếp: "Anh và một người cô trong nhà khá thân" "Cô?" Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên, có chút tò mò.
"Ừm, lúc nhỏ bố không quan tâm tới anh, hầu như chỉ có cô lo cho anh.
Lúc đó cô cũng chỉ ngoài hai mươi tuổi nhưng không hề ngại những lời đồn thổi dèm pha, đi tới đầu cũng dắt anh theo.
Ban đầu anh bị đưa qua