Buổi trưa, Lam Ngọc Anh không dùng bữa cùng đồng
nghiệp.
Cô nhận được cuộc gọi của Tiêu Thành Vân, vì thế vừa ra khỏi tòa nhà đã nhìn thấy chiếc xe thể thao thời thượng đó.
Nơi ăn cơm vẫn rất trang trọng, ở một nhà hàng khá cao cấp nhưng lúc gọi món thì Lam Ngọc Anh cũng biết tiết chế một chút, không gọi quá nhiều, đủ lượng ăn cho hai người là được.
Đây không phải là lần đầu tiên họ ăn trưa chung với nhau.
Trước kia, thường sẽ là Tiêu Thành Vân chạy tới tìm cô, cho dù không có chuyện gì quan trọng làm thì vẫn nói mãi không ngừng.
Tính cách anh ấy quả ngạo nghề, không có chỗ cho sự yên tĩnh, vậy mà hôm nay anh ấy lại hơi ít nói.
Có vẻ như thức ăn không hợp khẩu vị nên anh ấy cũng ăn không nhiều cho lắm, phần nhiều là vận về mặt Phật trên sợi dây đeo cổ.
Từ lần trước ăn cơm chung với nhau, Nguyễn Phong kế chuyện anh khổ sở vì tình đã gián tiếp thông báo miếng ngọc này cũng do người trong lòng tặng cho anh.
Thế nên mỗi lần nhìn thấy cảnh này, cô đều thấy rõ sự trân trọng của anh dành cho nó.
Lam Ngọc Anh nuốt nốt miếng tâm trong miệng xuống: "Tiêu Thành Vân, anh không sao chứ?"
"Không sao, anh thì có việc gì được chứ?" Tiêu Thành Vẫn nhướng mày, uể oải đáp.
Lam Ngọc Anh thấy vậy bèn gật đầu.
Sau khi ăn xong bữa cơm, từ nhà hàng đi ra Tiêu Thành Vân lại lại xe đưa cô trở về, dọc đường cũng không lên tiếng nhiều.
Có vẻ như ăn bữa cơm này hơi vô duyên vô cớ nhưng Lam Ngọc Anh cũng nhún vai rồi không nghĩ nhiều nữa.
Khi tới tòa nhà, cô cúi đầu thảo dây an toàn.
Chuẩn bị đẩy xe đi xuống thì Tiêu Thành Vân bất ngờ lên tiếng: "Lam Ngọc Anh, anh biết bây giờ em và tổng giám đốc Minh của Hoàng Oanh đang yêu nhau.
Lam Ngọc Anh sững người, mặt hơi đỏ lên.
Cô từng thẳng thắn với Nguyễn Phong rằng cô đang hẹn hò với Hoàng Trường Minh, thế nên việc Tiêu Thành Vận biết cũng không có gì bất ngờ.
Huống hồ hôm tới sân bay, lúc ra cô chạy về phía chiếc Land Rover của Hoàng Trường Minh thì chắc là anh cũng đã nhìn thấy.
"Trước kia anh theo anh Phong làm lính cần vụ.
Lúc đó em hay ngại, giấu hết mọi suy nghĩ với anh Phong, thế nên anh hay chọc ghẹo em, đào hố em vì cảm thấy vui, hơn nữa anh cũng hy vọng em và anh Phong sẽ đến với nhau! Không ngờ về sau em không cùng anh ấy qua Mỹ nhưng dù gì thì trong tiềm thức của anh vẫn luôn coi hai người là một cặp.
Vả lại còn có giao tình trước kia nên anh vẫn luôn coi em là một người bạn có thể tâm sự." Tiêu Thành Vân bỗng dưng nói một đoạn thật dài.
Lam Ngọc Anh nghe xong rất xúc động nhưng cũng rất khó hiểu.
Cô há hốc miệng, còn chưa kịp nói gì thì Tiêu Thành Vân đã chợt nhíu mày, chuyển giọng nói: "Lam Ngọc Anh, đứng ở góc độ bạn bè mà nói thì em và Hoàng Trường Minh, anh thấy không hợp nhau."
Lam Ngọc Anh nghe xong, đầu tiên là sững người, sau đó lại cười cười.
Cô không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng Tiêu Thành
Vân cũng giống như lời anh ấy nói, vì luôn coi cô và Nguyễn Phong là một cặp nên nói ra những lời như vậy cũng không bất ngờ.
Lam Ngọc Anh không phản hồi gì, chỉ dặn dò anh lái xe cẩn thận một chút rồi đi vào.
Lượng công việc buổi chiều không lớn lắm, có một buổi
họp và hai bản báo cáo quý phải hoàn thành xong và nộp
trước giờ về.
Cô vừa đi vào phòng trà nước pha một tách cafe quay về thì đồng nghiệp ngồi bên đã thông báo: "Ngọc Anh, di động của cô trong ngăn bàn cứ rung suốt đấy! Bước đầu tôi nghi ngờ chắc chắn là đàn ông gọi tới
Lam Ngọc Anh vội đặt tách café xuống rồi mở ngăn kéo ra xem, quả nhiên có hai cuộc gọi nhỡ và cũng bị người đồng nghiệp đoán trúng.
Cô đang định gọi lại thì người đó đã gọi tới một lần nữa.
"Sao không nghe máy?"
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã cất giọng trầm trầm.
Lam Ngọc Anh ngôi thắng dậy một chút, hơi dè dặt giải thích: "À, em vừa đi pha café...!
"Có chuyện gì sao?" Thấy anh không lên tiếng, cô buộc
phải hỏi tiếp.
"Bây giờ xuống dưới đi."
"Da?"
"Anh đang ở dưới công ty.
Nói xong, Hoàng Trường Minh thẳng thừng ngắt máy, Lam Ngọc Anh nhanh chóng phản ứng lại rồi mới vội vàng đi về phía thang máy.
Từ thang máy đi ra, cô hơi do dự không hiểu vì