Bước chân Hoàng Trường Minh khựng lại.
Có thể gọi cả họ lẫn tên anh ra như vậy, hình như chỉ có một người.
Mang theo sự nghi hoặc trong lòng, anh quay đầu nhìn về phía tiếng gọi, quả nhiên nhìn thấy bên cây cột trụ bằng đá cẩm thạch của khách sạn có một bóng dáng bé nhỏ đang đứng, trong lòng ôm một chiếc túi.
Dưới ánh đèn, cô đang mím môi nhìn về phía mình.
Đôi mắt cô sáng rực tựa như ánh sao trong đêm tối.
Dường như mọi mệt nhọc bao ngày nay cũng theo đó bay mất sạch vậy.
Phan Duy đứng phía sau càng sửng sốt hơn, lắp bắp mấy tiếng: "Cô cô...!cô Ngọc Anh?"
"À, tôi đây!" Lam Ngọc Anh xấu hổ tiến lên.
Cô chưa từng làm chuyện như thế này bao giờ, rõ ràng đã hơi vụng về.
Thấy Hoàng Trường Minh cứ im lặng nhìn mình chăm chăm, lại thấy dáng vẻ ngốc nghếch của mình trong đôi mắt anh thì mặt cô lại nóng bừng lên rồi khẽ lên tiếng một cách xấu hổ: "Hi, Surprise
Đúng là một bất ngờ.
Hoàng Trường Minh im lặng nhướng mày.
Tuy Ma Cao mang khí hậu phương Nam nhưng bây giờ đã sắp bước vào mùa đông rồi, buổi tối rất lạnh, chỉ có bốn, năm độ.
Chú ý thấy đầu mũi cô đã đỏ ửng vì gió đêm, anh bất giác nhíu chặt mày lại.
"Đợi bao lâu rồi?" Hoàng Trường Minh trầm giọng hỏi.
Thật ra cũng không lâu lắm, lúc em gọi điện thoại cho anh, em cũng vừa tới Lam Ngọc Anh dè dặt.
Hoàng Trường Minh thầm nhẩm tính trong lòng, từ cuộc gọi đó tới giờ ít cũng phải ba tiếng đồng hồ rồi.
Lẽ nào suốt ba tiếng ấy ngốc nghếch đứng đây chờ đợi mình như vậy sao? Vậy mà còn nói không lâu
Hoàng Trường Minh càng nhíu mày đậm hơn?
Nhất là khi nằm lấy tay cô, nhiệt độ lạnh trên đó khiến anh càng phát hỏa: "Sao lại đứng ở đây mà sao không vào trong đợi?"
Lam Ngọc Anh khẽ cắn môi như một đứa trẻ làm sai, ấp ủng giải thích: "Trong khách sạn đông người quá, em sợ bỏ lỡ mất anh nên ra ngoài cửa đợi, tầm nhìn tốt
Hoàng Trường Minh mím môi lại thành một đường thẳng, chỉ im lặng nằm chặt lấy tay cô.
Lam Ngọc Anh cẩn trọng quan sát sắc mặt anh, không nhìn ra là vui buồn hay mừng giận.
Cô bất giác hơi chột dạ, không biết mình tự động đến thế này có quấy rầy anh không nhưng đồng thời trong lòng cũng khó tránh khỏi sự hụt
Cô vừa cụp mắt xuống thì bỗng nhiên eo được ôm chặt
Cô cứ thế được kéo vào trong vòng tay của Hoàng Trường Minh, gáy được một bàn tay lớn giữ chặt lấy.
Cô hơi ngước mặt lên, lập tức có một nụ hôn mãnh liệt
rơi xuống.
Tuy rằng những hành động cuồng nhiệt kiểu này đã không còn là lần đầu, hơn nữa Phan Duy cũng quay lưng đi đầy ý nhị nhưng Lam Ngọc Anh vẫn cảm thấy xấu hổ.
Cô vốn dĩ nghĩ anh chỉ hôn phớt rồi thôi, ai ngờ nụ hôn của Hoàng Trường Minh rất mạnh mẽ, cuốn lấy đầu lưỡi cô, hoàn toàn bất chấp bàn tay nhỏ đang đẩy ngực anh, khiến cô run rẩy từ trong ra ngoài.
Mặt Lam Ngọc Anh nóng bừng, cô không dám nhìn những ánh mắt lướt ngang qua.
Thôi được rồi, cũng may ở đây không có ai quen biết
mình.
Túi xách trong tay Lam Ngọc Anh được Hoàng Trường Minh cầm lấy.
Sau khi họ ra khỏi thang máy, anh quẹt thẻ, cô tự nhiên theo anh đi vào phòng.
Đó là một gian phòng tổng thống rất cao cấp, ngoài phòng khách ra còn có cả một căn bếp nhỏ, gần như không thiếu bất cứ vật dụng gì nhưng vì không gian quá lớn nên có phần quạnh vắng.
Thấy anh đặt túi xách lên ghế sofa, cô cũng cởi túi xách trên người mình xuống.
Nãy giờ anh chỉ nằm tay phải của cô, lúc này mới để ý
thấy mu bàn tay trái của cô dán hai miếng băng cá nhân.
"Tay em làm sao vậy?" Nghe anh hỏi vậy, Lam Ngọc Anh mới chú ý tới ánh nhìn của anh.
Băng cá nhân được người trong đồn công an đưa cho cô, cô không kể lại gì mà chỉ lắc đầu nói: "Em không sao, tối qua lúc nấu cơm không cẩn thận bị xước thôi."
Hoàng Trường Minh gật đầu rồi không hỏi nhiều nữa, anh cố chấp nhìn thêm nhưng vì băng dán khá kín nên không nhìn ra bất kỳ vết thương nào.
Anh đi tới chỗ bình nước, rót một cốc nước nóng nhét
vào tay cô: "Không phải em đi làm sao?"
"Em xin quản lý nghỉ phép mấy hôm..." Lam Ngọc Anh chủ động khai báo rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, tiếp tục xấu hổ nói: "Cộng thêm ngày nghỉ, vừa hay có thể cùng anh quay vê...!
"Vậy vì sao