"Không phải vậy đâu..." Lam Ngọc Anh dè dặt lắc đầu.
khi ngước mắt lên, cô phát hiện Hoàng Trường Minh đang nhìn chăm chăm vào mu bàn tay cô.
Anh đã lấy tăm bông và nước khử trùng ra, đang tiến hành khử trùng vết thương.
"Có đau không?" Anh nhíu mày mãi.
"Không đau." Lam Ngọc Anh lắc đầu.
Khi tăm bông được ẩn mạnh lên vết thương, cô bỗng chốc đau đớn kêu lên: "Á..
"Thôi được rồi, là rất đau...!Thấy anh đen xì mặt lại, cô không dám nói dối nữa nhưng lại cảm thấy anh đã lo lắng quá mức nên cô bèn nâng cao tay lên một chút: "Nhưng anh có thể thổi thổi, thổi chút là hết đau thôi!"
Quả nhiên, khỏe miệng Hoàng Trường Minh giật giật.
Sau khi xử lý xong vết thương bằng nước khử trùng, anh dán lại băng cá nhân.
Hoàng Trường Minh vẫn trừng mắt giận dữ nhìn cô nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động.
Nghĩ tới chuyện cô chạy qua đây mà lại không nói một lời trong điện thoại, cứ thế ngốc nghếch đứng trước cửa khách sạn đợi một mạch ba tiếng đồng hồ, sao anh có thể không hiểu cô muốn tạo bất ngờ cho anh nhưng sợ làm phiên tới công việc của anh chứ.
Còn cả vết thương trên mu bàn tay nữa, nếu không phải bị anh phát hiện ra thì cô có thể sẽ giấu mãi, thậm chí còn nói dối là làm rơi ví tiền, chỉ toàn báo chuyện vui không bảo chuyện buồn! Hơn nữa ban nãy còn mừng thầm vì không mang theo chiếc thẻ đen của anh...!
Đồ khờ khạo!"
Hoàng Trường Minh quát ngoài miệng nhưng không có
y trách cử.
"...!Lam Ngọc Anh ngôi khép chặt hai đầu gối như một cô học sinh bị giáo viên quở trách.
Lát sau, cô nhìn anh rồi đưa tay giật giật tay áo của anh: "À, Hoàng Trường Minh, có thể cho em chút gì ăn được không, em vẫn chưa ăn...!
Lần này, Hoàng Trường Minh không gọi điện thoại cho
Phan Duy nữa mà gọi thẳng cho phục vụ phòng.
Sau khi anh tắm rửa xong đi ra, phục vụ đã bê đồ ăn từ xe đẩy lên.
Hoàng Trường Minh không nhúc nhích mà chỉ đứng bên cạnh hút thuốc.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Lam Ngọc Anh ngượng ngùng ăn hết một bát cơm to.
Khi đặt đũa
xuống, cô no căng tưởng chừng vỡ bụng
"An xong chưa?"
"Ăn xong rồi..."
Nghe xong, Hoàng Trường Minh dập tắt điếu thuốc trong tay: "Vậy ngủ thôi."
Lam Ngọc Anh như một cô con dâu nhỏ theo sau anh đi vào phòng ngủ.
Giường rất rộng, đêm cũng rất êm, năm lên trên đó như nằm trên mây vậy.
Đã hơn mười một giờ rồi, bên ngoài đã hoàn toàn im ắng.
Hoàng Trường Minh vươn cánh tay qua, cô ngoan ngoãn dựa vào anh, trong tầm mắt là yết hầu gồ lên của anh.
"Nếu còn chuyện như vậy xảy ra nữa thì phải thành thật
nói với anh."
"Vâng." Lam Ngọc Anh khẽ đáp.
Sau đó, cắm của cô được nâng lên, hai người hôn nhau
trong bóng tối.
Người ta hay nói " một ngày không gặp như cách ba thu", một khi thân mật rồi thì sao còn có thể chia xa được nữa.
Ban nãy lúc tắt đèn, cô chú ý thấy trên tủ đầu giường có để hai hộp đồ nhạy cảm do khách sạn chuẩn bị.
Lam Ngọc Anh cũng nghĩ anh sẽ muốn mình, ai ngờ anh lại chỉ ôm cô vào lòng: "Em mệt cả ngày rồi, ngủ sớm đi, không vội, cứ hồi phục lại tinh thần rồi tỉnh!"
Giọng nói rất trầm nhưng toát lên sự xót xa anh dành
cho cô.
Lam Ngọc Anh nằm trong lòng anh, áp sát vào cơ thể
nh, có thể cảm nhận được khao khát của anh.
Cô cắn môi, lí nhí nói: "Thật ra không sao đâu mà."
"Ngủ ngay!"
Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại mà trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Ngày hôm sau, Lam Ngọc Anh ở yên trong khách sạn
không ra ngoài.
Chuyện ăn trộm ít nhiều gì cũng để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô, cô không dám một mình đi lung tung nữa.
Hơn nữa cô có âm thầm quan sát giá của căn phòng này, nếu chỉ ở đúng một đêm thì thiệt quá.
Trên tivi có khá nhiều Chương trình, một ngày cũng cứ thế nhàm chán trôi qua.
Khi thành phố lên đèn, Lam Ngọc Anh đi ra khỏi phòng tắm.
Cô nhìn chiếc lẫn đã được xếp gọn thì lại bầu vào gò má đỏ ửng của mình, tự mắng mình không biết xấu hổ, thế mà lại xin nghỉ phép để qua đây làm ẩm giường cho người ta.
Trước kia khi còn giao dịch, anh cũng từng yêu cầu cô như vậy nhưng tâm trạng và hoàn cảnh bây giờ đã khác, bây giờ là cô cam tâm tình nguyện.
Hơn chín giờ tối, Hoàng Trường Minh quay