“Uống chút nước đi rồi bình tĩnh cái đã!” Thấy Tạ Á Nam khóc dữ như vậy, nữ cảnh sát quay sang cô tiếp tục hỏi: “Họ yêu cầu cháu cởi quần áo, nhưng cháu không chịu, sau đó bọn họ bắt đầu ép cháu phải cởi quần áo đúng không?”
“Vâng, đúng là như vậy ạ!” Lý Lan Hoa gật đầu.
Nữ cảnh sát hỏi thêm một số câu hỏi, sau khi ghi nhớ cẩn thận, cô ấy nói: “Chúng tôi đã hiểu sơ lược về tình hình rồi đấy, bản tường trình đã ghi đầy đủ ở đây! Hai người các cháu xem qua, nếu không có câu hỏi nào nữa thì các cháu hãy ký tên vào đó, chúng tôi sẽ quay lại thẩm vấn ba tên tội phạm kia!”
Sau khi hai người nhận lấy bản tưởng trình, đọc xong thì ký tên mình vào tờ giấy Nữ cảnh sát chỉ vào nói thêm: “Ngoài ra, các cháu hãy để lại thông tin liên lạc của mình ở đây nhé!”
Lý Lan Hoa nhìn mẫu đơn kia, ngập ngừng hỏi: “Thông tin của bố mẹ cháu cũng phải điền vào đây ạ?”
“Đúng rồi!” Nữ cảnh sát gật đầu.
‘Vẻ mặt của Lý Lan Hoa có Chút xấu hố, cô hơi nghiêng đầu nhìn về phía cửa, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy cô có thể đợi cháu một lát được không ạ?”
Sau khi nữ cảnh sát gật đầu, cô cầm giấy và bút đứng dậy.
Trong cục cảnh sát nhỏ như vậy, chứng nhận sĩ quan của của Trần Văn Sáng được trưng ra, hầu như ở đây mọi người đều kính nể anh ta, ngoại trừ hai vị cảnh sát đang bàn bạc vụ án thì kể cục trưởng cục cảnh sát cũng niềm nở sẵn đón ở bên cạnh anh ta, không dám lơ là một chút nào.
“Chú nhỏ ơi, chú có thể điền số điện thoại di động của chú vào đây được không ạ?” Lý Lan Hoa bước tới, cắn đôi môi nhỏ, trầm giọng hỏi anh ta: “Bố mẹ nuôi của cháu đang ở trong thị trấn, cháu không muốn họ biết chuyện này, kể cả ông cháu cũng vậy.
Cháu sợ mọi người lo lắng, cho nên.
Bất tri bất giác, cô ấy phát hiện ra mình đã quên dùng kính ngữ với “Chú” mấy lần.
Trần Văn Sáng trầm ngâm, sau đó gật đầu: “Ù”
Nghe vậy, cô nhanh chóng đưa tờ giấy và cây bút tới, nhìn bàn tay xương