“Cho cháu cái này!” Trần Văn Sáng đưa cho cô một cái túi xách.
Sau khi gọi cho cảnh sát, cảnh sát đã trực tiếp đến nơi ở của tên tội phạm kia và tìm thấy quần áo, túi xách của bọn họ, bên trong có tất cả đồ đạc cá nhân của bọn họ như điện thoại di động và vật tùy thân đều được trả lại cho chủ nhân của nó.
Lý Lan Hoa đưa tay nhận lấy, đôi mắt sáng ngời nhìn anh ta: “Chú nhỏ, hôm nay may mà cháu gặp được chú, nếu không có chú thì bọn cháu coi như tiêu đời rồi, chú chính là Luckyman của cháu!”
Luckyman.
Trái tim như mặt hồ phẳng lặng của Trần Văn Sáng khẽ gợn sóng.
Lý Lan Hoa cúi đầu liếc mắt nhìn: “Đúng rồi, cám ơn chú đã đưa áo khoác cho cháu, cháu trả lại cho chú nè!”
Nói xong, cô ấy giơ tay kéo khóa chiếc áo khoác trên người mình.
Dây đeo bên trong đã bị đứt từ lâu, vải áo ở bên trong bị xé rách cũng sắp rơi đến nơi, nếu cô cởi ra sẽ không có gì đế mà che lại, hơn nữa bây giờ màn đêm đã buông xuống, tiết trời đầu xuân phương bắc cũing không ấm áp cho lắm.
Trần Văn Sáng trầm giọng ngăn cản: “Trước hết cháu cứ mặc áo vào đi!”
Lý Lan Hoa Tư nghe xong bèn không nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn mặc vào.
Nhìn thấy cô bé một thân một mình như vậy, Trần Văn Sáng Thâm dập tàn thuốc, mở cửa xe, hờ hững nói: “Lên xe đi, chú đưa cháu về trường!”
Lý Lan Hoa Tư thoáng lo sợ run rẩy, sau đó cô ấy gật đầu rồi nhanh chóng đi vào trong xe, không quên kinh nghiệm xấu hổ trước đó, lần này cô thất dây an toàn trên người thật chắc.
Trần Văn Sáng dường như liếc cô bé một cái, rồi khởi động xe.
Cũng giống như trước đây, trong xe quá yên tĩnh, không có đài phát thanh, cũng không có âm nhạc, dường như anh ta không có sở thích về mấy cái này.
lắm, chỉ có tiếng động cơ xe và thỉnh thoảng có tiếng còi vang bên tai Dường như Lý Lan đã quên những điều khủng khiếp xảy ra vào buổi tối ban nãy, cô chủ động phá bầu không khí im lặng: “Chú nhỏ, sao chú lại ở đó vậy?”
“Làm nhiệm vụ” Trần Văn Sáng trả lời ngắn gọn.
“Nhiệm vụ gì vậy ạ?” Lý Lan Hoa