Tầm nhìn của Hoàng Trường Minh dân trở
nên rõ ràng.
Anh liếc nhìn Lam Ngọc Anh, người cũng
đang ướt sũng, sau đó nhìn đến trợ lý Phan Duy ở
vị trí gân nhất. Hoàng Trường Minh nhớ rằng Lam
Ngọc Anh đã nhảy xuống sông cứu mình, nhưng
bây giờ vị trí và tư thể của gã trợ lý lại...
Phan Duy chết lặng không thốt nổi một tiếng.
Hoàng Trường Minh sắc mặt tôi sâm, khóe
miệng giật giật: "Cho cậu mười phút, rời khỏi du
thuyền này cho tôi!"
“Vâng!” Phan Duy nhanh chóng kêu lên.
Lam Ngọc Anh một lần nữa lợi dụng lúc hỗn
loạn, âm thâm chuôn đi.
Sáng hôm sau, Lam Ngọc Anh cùng một
đồng nghiệp dọn dẹp phòng cho khách.
Khi Hoàng Trường Minh đi đến hành lang thì
thấy Lam Ngọc Anh đang đẩy một chiếc xe đầy
ga trải giường và mên.
Khi anh đến gần, cô và các đồng nghiệp của
cô vội dừng lại, cúi đầu chào rồi nhanh chóng tìm
đường đi tiếp.
Anh ta vẫn mặc một bộ âu phục màu đen,
nhưng chiếc áo sơ mi bên trong đã được thay
bằng áo thun, càng làm anh ta trở nên thanh lịch.
Ánh ban mai yếu ớt ngoài hành lang lọt vào càng
làm cho bóng dáng cả người anh thêm cao lớn.
Đôi mắt của Lam Ngọc Anh nhìn ngược sáng,
từ đôi lông mày nghiêm nghị và sâu đến sống mũi
cao, không biết thế nào lại dừng lại trên đôi môi
mỏng của anh.
Hình ảnh đêm qua lại tràn ngập trong đầu,
môi cô nóng rực, như còn khắc họa được hình
dáng đôi môi anh ta...
Đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy cô ngây
ngẩn như mất hồn, liền nói: "Ngọc Anh, em nghĩ gì
thế?"
“Không... không!” Lam Ngọc Anh lắc đầu, vô
thức lải nhải.
Tay đẩy xe hơi đau, không khỏi "ai da" lên một
tiếng. Nữ đồng nghiệp vội vàng hỏi:
"Làm sao vậy? Không sao chứ?”
“Không sao đâu!” Lam Ngọc Anh co cổ tay lại.
Khi