Cô có ngại cũng không được, bởi vì không lâu sau nhân viên phục vụ đã bưng bít tết lên bàn.
Từ khi ngồi vào bàn, Hoàng Trường Minh vẫn không nói một lời, nhưng tốt hơn trước kia là thỉnh thoảng anh lại liếc mắt nhìn cô.
Bởi vì trên bàn cơm có thêm một người nên Lam Ngọc
Anh không còn tự nhiên như trước, chỉ cắm mặt cắt thịt bò trong đĩa.
Chỉ có mình Hoàng Thanh Thảo ăn hăng say.
Sau bữa cơm, Hoàng Trường Minh gọi nhân viên phục vụ đến quẹt thẻ.
Hoàng Thanh Thảo quay sang nhìn cô: “Thấy sướng chưa, có người tính tiền giùm mình luôn!” Lam Ngọc Anh đành phải cười gượng đáp lại bà.
Cuối cùng cũng ăn cơm xong, Lam Ngọc Anh đang định rời đi thì Hoàng Thanh Thảo lại kéo tay cô.
“Cải Trắng, cháu uống không ít rượu nên cô phải đưa cháu về nhà, không thì để một mình cháu về nhà, cô sẽ không yên tâm đậu” Nói xong, Hoàng Thanh Thảo nhìn cháu trai của mình: “Trường Minh, cô mượn xe cháu nhé.
Hoàng Trường Minh đáp lại bằng giọng hờ hững.
Lam Ngọc Anh muốn từ chối cũng không có cơ hội, bị Hoàng Thanh Thảo kéo lên xe.
Chiếc Bentley màu đen chạy trong bóng đêm, tài xế lái xe rất ổn, xe chạy về phía khu chung cư bên bờ sông.
Cửa sổ được hạ xuống một nửa, gió đêm mát lạnh thổi vào rất thoải mái.
Hoàng Thanh Thảo lười biếng tựa lưng trên ghế, cười hỏi Lam Ngọc Anh: “Cháu nó chưa?” “Vâng, no rồi ạ.
Lam Ngọc Anh gật đầu.
“Thế à? Cô còn chưa nó đâu!” Nghe vậy, Hoàng Thanh Thảo bĩu môi.
Lam Ngọc Anh quyết định giữ im lặng.
Bởi vì lúc tính tiền, thịt bò trong đĩa của cô và Hoàng Trường Minh còn dư rất nhiều, mà đĩa của Hoàng Thanh Thảo lại hết sạch, ngay cả đồ ăn kèm cũng không còn một miếng.
“Cô cảm thấy bếp trưởng nhà hàng này chỉ bình thường thôi.
Đợi về nhà, cô nhất định phải rate 1 sao cho nhà hàng này mới được!” Hoàng Thanh Thảo nói xong mỉm cười nhìn cô, còn chép miệng nói: “Cải Trắng, cô vẫn cảm thấy cơm chiên trứng mà cháu nấu mới là ngon nhất.
Khi nào cháu lại nấu cho cô ăn nhé?”
Lam Ngọc Anh mỉm cười: “Cô muốn ăn lúc nào cũng được.
Lúc cô trò chuyện với Hoàng Thanh Thảo, Hoàng Trường Minh ngồi ghế trước quay đầu nhìn lại.
Ánh đèn neon chiếu rọi vào trong xe, đôi mắt sâu thẳm kia khẽ híp lại.
Khi ánh mắt chạm vào nhau, Lam Ngọc Anh vội vàng dời mắt.
“Ừ, ngoan lắm!” Hoàng Thanh Thảo hài lòng xoa đầu
CÔ.
Xe chạy được một đoạn đường, Hoàng Thanh Thảo bỗng nhớ ra chuyện gì đó, nghiêng đầu hỏi cô: “Hình như cô nghe nói thằng bé Đậu Đậu rất thân với cháu, đúng không?”
Lam Ngọc Anh nhìn lên ghế lái phụ theo phản xạ.
Lần này Hoàng Trường Minh không quay đầu, chỉ có thể thấy ánh mắt sâu thẳm của anh thông qua gương chiếu hậu.
Cô châm chước một hồi mới đáp: “Bình thường thôi ạ.
“Hôm qua cô xuống máy bay rồi đi thăm nó, há mồm ra là lải nhải Ngọc Anh, Ngọc Anh, làm cô suýt bị điếc luôn ấy chứ!” Nói xong, Hoàng Thanh Thảo còn khoa trương thò tay sờ tại mình.
Cho dù không thấy cảnh đó, song Lam Ngọc Anh vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngây ngốc của cậu bé khi non nớt kêu tên mình.
Thế là vẻ mặt cô cũng dịu đi, gật đầu nói: “Đậu Đậu rất đáng yêu.”
Lúc nói câu này, cô lại nhìn gương chiếu hậu, thầm nghĩ nghe thấy người khác khen con trai mình, làm cha thì chắc sẽ đắc ý lắm.
Cô nghĩ mình sẽ thấy anh nhưởng mày, nhưng không ngờ anh lại cau mày.
Hoàng Thanh Thảo cũng âm thầm quan sát vẻ mặt của cô.
Nghe cô nói vậy, ánh mắt bà tràn đầy ý cười.
“Xem ra ánh mắt của người nhà họ Hoàng chúng ta đều giống nhau.
Hoàng Thanh Thảo cười tươi hơn, nói một câu đầy ẩn ý.
Tuy nhiên sau khi nói xong, bà lại âm thầm bổ sung một câu, trừ ông anh Hoàng Kiến Phong của mình.
Lam Ngọc Anh mất tự nhiên.
Bởi vì lúc nói câu này, Hoàng Thanh Thảo cố ý liếc nhìn đằng trước.
May mà lúc này tốc độ xe đã giảm xuống, chạy vào cổng khu chung cư, không lâu sau đã đứng dưới tòa nhà.
Cô thở phào nhẹ nhõm: “Đến nhà cháu rồi.”
Nghe vậy, Hoàng Thanh Thảo nhìn ra ngoài