“Đúng thế.” Lam Ngọc Anh vòng vo.
Con người trong mắt Hoàng Trường Minh khẽ co rụt, ánh mắt sắc bén: “Vậy thì tại sao cô lại gọi bà ấy là cô một cách thân mật vậy hả?” “Cô bảo tôi gọi cô như thế.” Lam Ngọc Anh không dám đối mặt với ánh mắt của anh, chỉ cúi đầu nhìn đôi giày da của anh, ánh đèn chiết xạ trên đôi giày bóng loáng “Trước kia tôi từng làm việc trong một công ty tài chính tư nhân, sau này được tổng giám đốc Thảo mua lại và sáp nhập thì cũng trở thành boss của công ty, cho nên tôi từng làm việc dưới tay cô.
Có lẽ là vì khá hợp mắt nên cô vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt.”
Cô nói đều là sự thật, chẳng qua là tránh nặng tìm nhẹ mà thôi.
“Thế à?” Hoàng Trường Minh nhíu mày.
“Đúng vậy.
Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng.
Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Trường Minh nhìn chăm chăm cô, như thể muốn giữ chặt cô ở đó.
Lam Ngọc Anh rũ mi mặc cho anh quan sát, cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên, chỉ có đôi tay đặt sau lưng là lặng lẽ nắm chặt
Có tiếng động vang từ đằng sau, hình như Trương Tiểu Du nghe thấy động tĩnh ngoài lối ra vào nên mở cửa thò đầu ra xem, thấy Hoàng Trường Minh cũng ở đây, cô lập tức rụt cổ vào như một con rùa.
Thừa dịp này, Lam Ngọc Anh nói: “Đã khuya rồi, tôi muốn vào nhà đi ngủ...!
Hoàng Trường Minh im lặng mấy giây rồi mới rụt chân lại.
Cánh cửa phòng trộm đóng lại trước mắt anh, anh đút tay vào túi quần, xoay người đi vào thang máy.
Khi anh bước ra khỏi tòa nhà thì đã thấy Hoàng Thanh Thảo đang ngồi trong xe, kêu uống nhiều đau đầu, muốn đi hóng giá mà lúc này đang lười biếng ngồi trên ghế, cầm iPad xem phim mẹ chồng nàng dâu rất náo nhiệt.
Hoàng Thanh Thảo đang xem hăng say thì nghe thấy tiếng cửa xe mở ra.
Bà nghiêng đầu, thấy cháu trai ngồi vào xe, không khỏi kinh ngạc: “Cháu xuống nhanh thế?” “Vâng.” Hoàng Trường Minh nhếch môi.
“Cải Trắng lên lầu chưa? Cháu có tận mắt thấy con bé vào nhà không? Cô đã bảo là đừng vội rồi mà!” Hoàng Thanh Thảo ngồi thẳng người dậy, bất đắc dĩ nhìn tòa nhà chung cư.
“Cô ấy nói là muốn ngủ.” Hoàng Trường Minh hờ hững đáp, sau đó liếc nhìn iPad trong tay bà, thuận miệng hỏi: “Phim gì mà cô ngồi trong xe cũng muốn xem vậy?” “Không liên quan tới cháu!” Hoàng Thanh Thảo tức giận nhét iPad vào ghế trước.
Thấy vẻ mặt bà thay đổi, Hoàng Trường Minh nhíu mày: “Cô ơi, cô sắp đến thời kỳ mãn kinh rồi hả?” “Cháu nói ai đấy hả?” Hoàng Thanh Thảo nhất thời tức giận nói: “Cháu có dám nhắc lại lần nữa không? Dám bảo cô sắp mãn kinh à? Cháu lại muốn ăn đòn rồi đúng không? Cháu nghĩ cô già rồi nên không thể đánh cháu nữa chứ gì?” “Cháu chỉ đùa thôi.” Hoàng Trường Minh đành phải giải thích.
Hoàng Thanh Thảo lại hừ lạnh một tiếng, nhìn anh kiểu gì cũng thấy chướng mắt, bèn kêu tài xế dừng xe lại: “Ngồi lên ghế trước đi, đừng ở đây chướng mắt cô.
Hôm sau là ngày nghỉ cuối tuần, ánh nắng buổi chiều rất tươi đẹp.
Trương Tiểu Du vừa ngáp vừa đi ra phòng ngủ thì thấy Lam Ngọc Anh cũng vừa rời khỏi phòng, trông như muốn đi ra ngoài.
“Mấy giờ rồi?” “Sắp ba giờ chiều rồi!”
Nghe vậy, Trương Tiểu Du hoảng sợ nhìn đồng hồ treo tường: “Hả? Đã trễ thế này rồi à? Tớ ngủ lâu đến thế sao?”
Lam Ngọc Anh biết sau khi mang thai, cô ấy càng thêm hạm ngủ, đang định hỏi mấy ngày nay cô ấy cảm thấy thế nào thì đã thấy cô che miệng chạy vào toilet, tiếng nôn khan vang lên.
Thế là cô vội chạy vào bếp rót ly nước ấm rồi vào toilet, Trương Tiểu Du đang nôn thốc nôn thảo.
Lam Ngọc Anh bất lực đứng bên cạnh.
Lúc cô mang thai, những phản ứng này không quá mãnh liệt, bây giờ ngẫm lại mới thấy mình rất may mắn vì đứa bé không giày vò mình.
Chẳng qua sau này, mỗi khi nhớ lại đứa bé sơ sinh đã chết nhơ nhớp máu, chân tay cô tức khắc lạnh buốt.
“Cá Nhỏ, cậu sao rồi?” Cô đưa nước qua.
“A, sống lại rồi!” Trương Tiểu Du ngồi bệt lên bồn cầu, uống nửa ly nước rồi mới thở hổn hển nói: “Ngọc Anh à, tớ nói cậu nghe nè, mang thai đúng là cực