Chiếc xe con xa hoa kia đối với Lam Ngọc Anh mà nói cũng không xa lạ gì.
Tài xế xuống trước, sau đó cung kính mở cửa sau xe ra, quả nhiên có một người vóc dáng cao gầy bước xuống.
Sau khi Hoàng Trường Minh nghe thấy bèn dừng bước di qua.
Hai bên đôi môi đỏ của Lê Tuyết Trinh hiện lên hai lúm đồng tiền, trong đôi mắt dường như chỉ có mình Hoàng Trường Minh, nhanh chóng bước về phía anh.
giọng nhẹ nhàng: "Trường Minh!" "Sunny, em đến đây làm gì?" Lúc này Hoàng Trường Minh nhíu mày lại.
"Trường Minh, đừng như thế được không?" Biểu cảm của Lê Tuyết Trinh rất oan ức: "Chỉ là em muốn đến đây thăm anh, nhân tiện cũng muốn giải thích với anh thôi.
Bốn năm qua không phải em cố tình không nói cho anh về thân thế của Đậu Đậu, cũng không phải cố tình cùng bác Hoàng giấu anh đâu, chẳng qua em và bác cảm thấy như vậy sẽ tốt cho anh.
Hơn nữa, em cũng không biết phải nói thế nào, em cứ tưởng anh sẽ không khôi phục được trí nhớ " "Ha." Hoàng Trường Minh cười lạnh.
Thấy thế, Lê Tuyết Trinh biết điều lảng sang chuyện khác: "Trường Minh, anh vừa tan làm phải không? Bác Hoàng vừa gọi cho em, chúng ta cùng đi ăn nhé?" "Không tiện." Hoàng Trường Minh lạnh nhạt mở miệng.
Sau khi bị từ chối, Lê Tuyết Trinh liếc mắt nhìn căn biệt thự, đành phải lấy lùi làm tiến, thử nói mềm mỏng hơn: "Trường Minh, không lẽ anh không mời em vào ngồi chơi một lát sao? Em đã lâu không gặp Đậu Đậu, cũng rất nhớ thằng bé.
" "Sunny."
Hoàng Trường Minh đột nhiên lạnh giọng gọi tên cô ta.
Lê Tuyết Trinh không hiểu sao lại cảm giác được hơi lạnh, nhất là khi anh nheo mắt lại, sau đó cô ta nghe anh lạnh giọng cảnh cáo: "Lần trước anh đã nói với em rất rõ ràng, hy vọng em đừng xuất hiện trước mặt Đậu Đậu nữa." "Trường Minh, anh vẫn không có ý định tha thứ cho em sao?" Lê Tuyết Trinh chớp chớp mi mắt, viền mắt đỏ lên trong nháy mắt.
Sự lạnh lùng trên gương mặt Hoàng Trường Minh không hề giảm đi, ánh mắt sắc lạnh liếc ra phía ngoài xe: "Bảo tài xế của em lái xe ra đi, đừng chắn trước sân nữa, nếu không lát nữa chú Lý không vào được."
Lệnh đuổi khách như thế quả là thẳng thắn.
Nói xong, Hoàng Trường Minh cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, bèn xoay người đi.
“Trường Minh...!
Có điều chân anh vừa bước, cánh tay đã bị Lê Tuyết Trinh nắm lấy từ phía sau.
Lúc Hoàng Trường Minh quay người lại lần nữa, ảnh mắt vừa hay trông thấy một bóng người xinh đẹp đừng trước cửa sổ sát đất, người đó dường như nhận thấy, vội vàng trốn đến bên cạnh màn cửa phía trong nhưng bỏng lại hiện rõ trên salon.
Chân mày nhíu lại, anh quay đầu, không có nửa phần thương hoa tiếc ngọc nào mà gỡ tay Lê Tuyết Trinh, sau đó không nói lời nào, bước nhanh về phía khu biệt thự.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng cứng rắn của anh, cô ta không kìm được vẻ khó chịu trên nét mặt, cắn răng nhìn về phía cửu sổ sát đất.
Bóng người vừa thoáng hiện lên đó, cô ta tuyệt đối không nhìn nhầm!
Là Lam Ngọc Anh
Trước đó Lê Tuyết Trinh đã cho người điều tra, biết Lam Ngọc Anh phải về Canada, hơn nữa ngày Lam Ngọc Anh xuất phát cũng cố tình bảo tài xe đi theo dõi, tận mắt thấy Lam Ngọc Anh trên sân bay, vậy mà cô ta lại không hề đi, còn xuất hiện công khai ở trong ngôi biệt thự này...!
Lê Tuyết Trinh nhanh chóng quay người đi trong mắt tràn ngập vẻ ghen ghét.
Sau khi Hoàng Trường Minh đổi giày thì đi thẳng qua huyền quan vào phòng khách, quả nhiên trông thấy Lam Ngọc Anh ngồi như phỗng trên ghế salon, anh cau mày nói: "Lấm la lấm lét làm gì?" "Ai lấm la lấm lét gì chứ." Lam Ngọc Anh nói quanh co.
Đến khi cô thấy Lê Tuyết Trinh lên xe mới đi ra từ sau màn cửa.
Trong lòng dâng lên cơn buồn bực, cô nhanh chóng nói: "Chắc sắp ăn tối được rồi, tôi ra phòng bếp chuẩn bị đây!" "Cô Ngọc Anh, cháu đi với!" Bánh bao nhỏ vui vẻ theo chân cô.
Trong suốt quá trình ăn cơm, Lam Ngọc Anh đều không hề chớp mắt mà vùi đầu trong bát cơm, trừ lúc giữa chừng gắp thức ăn cho bánh bao nhỏ, cả bữa không hề nhìn về phía Hoàng Trường Minh ngồi đối diện, gần như là cố tinh tránh né.
Trong nhà còn có thím Lý nên rất nhiều việc lặt vặt không cần đến tay cô.
Cơm nước vừa xong Lam Ngọc Anh đã bế bánh bao nhỏ lên tầng, không cho Hoàng Trường Minh cơ hội mở miệng.
Một đêm này, cô trần trọc khó ngủ.
Ôm bánh bao nhỏ trong lòng, cô nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh ban tối, Lê Tuyết Trinh thân mật kéo tay anh từ phía sau, còn cả cảnh Lê Tuyết Trinh đặt tay lên bụng dưới, nhẹ nhàng nói: "Tôi mang thai rồi."
Sáng hôm sau, dưới mắt Lam Ngọc Anh thâm quầng.
Lúc thím Lý mang đồ ăn đến còn