**********
“Anh không hề đụng vào cô ấy sao?” Lam Ngọc Anh kinh ngạc nhìn anh.
“Ừ” Hoàng Trường Minh cong môi.
Lam Ngọc Anh chớp mắt, không dám tin cũng không dám xác định.
Cô hỏi tiếp: “Suốt bốn năm qua, đến tận bây giờ...!cũng chưa từng sao?” “Ừ” Hoàng Trường Minh chỉ đáp một chữ như lần trước.
“Vậy...!sao cô ấy lại nói thế?” Lam Ngọc Anh nói đến đây thì ngừng lại, đột nhiên hiểu ra.
Từ trước đến giờ Hoàng Trường Minh là người nói một là một hai là hai, anh khinh thường việc phủ nhận những việc mình đã làm, thế nên cô tin lời anh nói.
Vậy đáp án chỉ có một, đó là Lê Tuyết Trinh cố ý lừa cô.
Giọng nói trầm tĩnh của Hoàng Trường Minh tiếp tục vang lên, mỗi từ mỗi chữ đều như muốn phả thẳng lên mặt cô: “Không hề nắm tay cô ấy, không hề hôn cô ấy, lại càng không hề ngủ với cô ấy đêm nào, cô còn gì nghi ngờ không?”
Lam Ngọc Anh nghe thấy mấy chữ “ngủ” với “đêm nào”, cô cứ cảm thấy anh muốn ám chỉ gì đó.
“Không còn.
Cô lúng túng quay mặt ra chỗ khác.
Dường như Hoàng Trường Minh không định buông tha cô dễ dàng như thế, nói năng rất có thâm ý sâu xa: “Tôi có thể ngủ với người phụ nữ khác hay không, trước giờ không phải cô là người rõ nhất sao?” " Lam Ngọc Anh cắn môi.
Nếu là trước đây, có thể cô sẽ không nghĩ như thế.
Trong bốn năm nay, nếu như anh nói chưa từng đụng đến Lê Tuyết Trinh, lại biết quan hệ mẹ con giữa cô và bánh bao nhỏ, mấy ý nghĩ liên quan đến tình một đêm hoặc tình nhân đều sụp đổ hết.
Vậy là anh vẫn giống như trước kia, chỉ cứng lên với một mình cô.
Lâm Ngọc Anh rũ mi, hơi thở có phần rối loạn.
“Có còn tức giận nữa không?” Hoàng Trường Minh nhướn mày nhìn cô.
“Tôi tức giận lúc nào chứ." Lam Ngọc Anh xấu hổ đáp.
Hoàng Trường Minh liếc mắt xuống vali dưới chân cô “Thế có đi nữa không?” “.” Lam Ngọc Anh không hề lên tiếng.
Bị ánh mắt anh nhìn chăm chú ở cự li gần như vậy khiến cả người cô thấy mất tự nhiên, định tránh sang bên cạnh nhưng lại quên mất còn chiếc vali đang mở ra, lúc cô giơ chân không may đạp phải, cả người như ngã về phía sau.
Nhưng cô lại không hề ngã sấp xuống hay va vào đâu cả, bởi vì một cánh tay rắn chắc đã ôm chặt cô từ lâu.
Đôi tay Lam Ngọc Anh vô thức đưa lên, vừa hay đặt trên ngực anh.
Từ dưới lòng bàn tay có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc cùng nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Thình thịch, thình thịch.
Lam Ngọc Anh cảm giác hơi thở của mình càng ngày càng loạn.
Gương mặt cương nghị phóng to trước mắt, hơn nữa còn càng ngày càng gần, gần đến mức nhìn thấy hầu kết nhỏ lên, thấy một ít râu lún phún trên cầm.
Trong mắt Hoàng Trường Minh lóe lên một tia bỡn cợt: “Lần này cô có thể nhắm mắt lại.
“ “ Bị anh trêu chọc, gương mặt Lam Ngọc Anh thoảng chốc đỏ ửng lên.
Cái đỏ ấy lan dần đến vành i rồi tới sau cỏ như bụi có dần sinh sôi.
"Cô Ngọc Anh ơi!”
Giọng nói trẻ con ngọt ngào dễ thương truyền đến.
Hai người nhanh chóng tách nhau ra, đồng thời đứng ngay ngắn, một thân hình bé nhỏ chạy vào phòng.
Trên miệng bánh bao nhỏ còn dính một ít vụn bánh mì chưa lau sạch, chạy ào vào vào ôm lấy đầu gối cô, gương mặt nhỏ ngẩng lên, lo lắng hỏi: "Cô có thấy không khỏe ở đầu không, có phải cô ốm không?”
Ngay sau đó lại luồn đôi tay nhỏ vào túi, lục tới lục lui rồi lôi ra một viên kẹo màu cam: “Cháu cho cô kẹo này, mỗi lần cháu ốm chỉ cần ăn kẹo là sẽ khỏe lên” “Cảm cục cưng nhé!” Lam Ngọc Anh cúi người xuống.
* “Hi hi.
Bánh bao nhỏ cười thẹn.
Hoàng Trường Minh đứng bên cạnh nhìn hành động giữa hai mẹ con, cố ý phá vỡ bầu không khí "Đậu Đậu này, cô Ngọc Anh của con vừa nói sẽ không ở đây nữa Anh thậm chí còn giơ chân đá nhẹ vào cái vali đang mở như để chứng minh.
Lam Ngọc Anh nghe thể thì đứng thẳng người lại, căng thẳng.
Người đàn ông này!
Thế mà lại đi mách lẻo với con trai
Quả nhiên sau khi bánh bao nhỏ nghe được tin tức như sét đánh giữa trời quang ấy thì nước mắt tức