Ba mươi Tết này được định sẵn sẽ không yên ổn.
Nhận được tin từ Sung Hằng, Lương Diệp lập tức không ngủ không nghỉ chạy về.
Vừa về đến hoàng cung, chưa kịp uống hớp trà nóng, hắn đã nghe tin Biện Vân Tâm tự sát.
Khi Lương Diệp dẫn người tới, Biện Vân Tâm đang khóc rấm rứt, thấy hắn đến thì gào to: "Ai gia không muốn sống nữa! Con ta lại nhẫn tâm đến thế, tù đày ai gia tại thâm cung, còn nhận đối thủ sống còn của ai gia làm mẹ.
Ai gia sống còn nghĩa lý chi nữa!"
Dải lụa trắng treo trên xà nhà bị gió rét lùa vào khi cửa mở thổi cho chao liệng, rơi xuống mặt bà ấy rồi bị bàn tay vẽ đậu khấu rõ nét của bà ấy kéo bừa xuống.
Ngay sau đó, Biện Vân Tâm cứ thế chạm phải ánh mắt lạnh lùng giá băng của Lương Diệp.
Biện Vân Tâm nhất thời sợ tới run cầm cập.
Lương Diệp vẫy lui cung nhân hầu hạ xung quanh, sa sầm mặt đi tới trước bà ấy: "Đứng dậy."
Biện Vân Tâm cầm tay áo lau lung tung lên mặt, lớp trang điểm đã hơi nhoèn đi.
Bà ấy véo mạnh đùi, gân cổ bắt đầu gào: "Để cho ai gia chết đi!"
"Đứng dậy!" Lương Diệp bỗng quát một tiếng.
Biện Vân Tâm đang gào khóc chợt nín bặt.
Bà ấy hoảng sợ bò dậy từ mặt sàn, đứng như trời trồng hồi lâu, mới cầm tay áo lau những giọt nước mắt vô hình trên khóe mi, dịu giọng nói: "Diệp Nhi ơi, ai gia...!biết sai thật rồi.
Con đừng cấm túc ai gia mãi thế nữa.
Bà già hèn hạ Thôi Ngữ Nhàn kia đã chết, bây giờ mẹ con ta không cần phải chịu đựng sự chèn ép của bà ta nữa, chỉ cần loại bỏ luôn Đàm Diệc Sương, ả đê tiện kia..."
Trước ánh mắt u ám cảnh cáo của Lương Diệp, bà ấy cũng hơi sợ, song phần nhiều là tủi thân: "Chúng ta mới là mẹ con ruột thịt.
Ai gia nghe nói con giao cả việc tuyển tú cho nàng ta lo liệu, thậm chí muốn cưới cháu gái của nàng ta.
Con làm thế là đang đặt Thái hậu ai gia ở đâu? Con có biết người ngoài nói khó nghe đến mức nào không?! Họ còn nói con và Thái phi trẻ mập mờ với nhau..."
Lương Diệp nghe giọng the thé của Biện Vân Tâm thì không khỏi đau đầu, lạnh lùng ngắt lời bà ấy: "Thả bà ra ngoài, bà đấu lại Đàm Diệc Sương chắc?"
Biện Vân Tâm nghẹn họng, siết chặt tay áo, nói: "Ai gia là Thái Hậu, nàng ta cùng lắm chỉ là một Thái phi nho nhỏ.
Chỉ cần có con làm chỗ dựa, ai gia có biếm ả ta vào lãnh cung cũng được!"
Lương Diệp lười dông dài với bà ấy, chỉ lạnh lùng nói: "Gọi đám tử sĩ vô dụng đó của bà về đi.
Nhiều năm vậy rồi mà bà vẫn chưa giết được trẫm, đừng cố khuấy cho nước đục thêm nữa."
Biện Vân Tâm nói vừa tủi thân, vừa phẫn hận: "Ai gia...!làm vậy để che mắt Thái hoàng Thái hậu.
Nếu bà ta biết mẹ con ta đồng lòng thì chẳng phải...!chẳng phải sẽ liên lụy đến con sao?"
"Bà sợ liên lụy đến bản thân mình thì có." Lương Diệp nhếch môi, giật đi dải lụa trắng bà ấy đang nắm chặt, cất giọng lạnh lùng đe dọa: "Còn làm phiền trẫm bằng mấy chuyện cỏn con như này nữa thì trẫm sẽ để bà được chết thoải mái, quẳng xác vào bãi tha ma cho chó hoang ăn."
Biện Vân Tâm sợ run như cầy sấy, song vẫn chưa chịu từ bỏ: "Diệp Nhi à, hôm nay là lễ mừng năm mới, ai gia đã dặn Ngự Thiện Phòng làm món con thích ăn.
Con ở lại ăn rồi hãy đi."
Lương Diệp lạnh lùng nhìn bà ta: "Trẫm khuyên bà câu cuối cùng: Đừng qua lại với người nhà họ Biện."
Biện Vân Tâm nghĩ nát óc cũng không ra trường hợp hắn sẽ nói vậy.
"...!Đâu có đâu." Biện Vân Tâm dời đường nhìn, vô thức lùi về sau một bước.
"Trẫm quên mất vô số chuyện quá khứ." Ánh mắt hung hiểm của Lương Diệp khiến người ta sợ sệt: "Bà chỉ cần làm Thái hậu của bà thôi, hiểu rõ chưa?"
Biện Vân Tâm lúng túng gật đầu.
Lương Diệp phất tay áo bỏ đi.
"Nương nương." Cung nữ ngoài cửa nhanh chóng đi tới đỡ bà ấy, lại bị bà ấy giận dữ đẩy ra.
"Thái hậu nương nương bớt giận, Bệ hạ vừa hay tin người gặp chuyện đã lập tức chạy tới, có thể thấy Bệ hạ vẫn quan tâm đến người." Cung nữ cất giọng nhỏ nhẹ khuyên nhủ: "Nô tỳ nghe nói từ lúc về cung đến giờ, Bệ hạ chưa kịp uống hớp trà nóng nào."
Viền mắt Biện Vân Tâm đỏ ửng.
Bà ấy vừa phẫn nộ, vừa căm hận vò nhàu khăn tay thành một nùi, nghẹn ngào nói: "Con sói mắt trắng nuôi không thân! Trước đây chẳng lẽ ai gia đành lòng nhìn nó uống canh Bạch Ngọc chắc? Năm ấy, nó mới chào đời, ốm bệnh đến độ khóc không thành tiếng, còn ai ngoài ai gia ngày đêm canh chừng, đút nó từng hớp sữa, cứu sống nó?! Cha mẹ ruột nó nào có từng ngó tới nó nổi một lần?! Con ả Đàm Diệc Sương hèn hạ kia cùng lắm chỉ cho nó một thìa cơm mà nó đã cung phụng như mẹ ruột! Thế ta thì sao?! Cái thứ vô lương tâm!"
"Nương nương! Người hãy cẩn thận lời ăn tiếng nói!" Cung nữ vội bịt kín miệng bà ấy: "Trong cung nhiều người, lắm tai mắt, chớ nên nói năng bậy bạ!"
"Thầm rõ con mẹ nó hết với nhau rồi còn gì! Bà già quỷ quyệt Thôi Ngữ Nhàn ấy đã chết từ đời tám hoánh! Trong hậu cung này, ai gia là lớn nhất, ai gia sợ gì chứ!" Biện Vân Tâm giận dữ véo mạnh cánh tay nàng ta, ngồi thụp xuống đất chẳng theo khuôn phép, khóc lóc thảm thiết: "Ai gia chỉ giữ nó lại ăn bữa cơm tất niên mà nó cũng không chịu..."
"Nương nương à, hiện giờ Đàm Diệc Sương đã thống trị hậu cung, việc cấp bách lúc này vẫn là chiếm được lòng tin của Bệ hạ." Cung nữ dịu giọng khuyên nhủ: "Suy cho cùng, người mới là mẹ của Bệ hạ.
Vấn đề Tiên Hoàng hậu có phải mẹ ruột hay chăng không quan trọng, người phải phấn chấn lên."
Biện Vân Tâm sụt sịt hít vào, nghiến răng nói: "Ngươi nói không sai, ai gia tuyệt đối sẽ không để con ả đê hèn Đàm Diệc Sương sống yên ổn! Ả cho rằng sau lưng mình có nhà họ Đàm, còn ai gia thì không có ai đáng tin dùng ư?! Đi, lấy con dấu riêng của ai gia qua đây!"
——
Trong cung điện hoang vu hẻo lánh, Lương Diệp ngồi trên giường đất mân mê chiếc hộp của mình.
"Chủ tử, người trở về vội quá." Sung Hằng nhìn hắn với nét mặt đầy lo lắng: "Sư phụ từng nói không thể tự tiện sử dụng những công phu đó.
Ở đây không có món đồ chơi gì đấy kia, sẽ cực kỳ hại cho sức khỏe."
Rút gọn lộ trình hơn mười ngày còn bảy, tám ngày thì cũng hợp lý.
Thế nhưng việc chỉ tốn một ngày đã gấp rút về kịp từ Nam Triệu quả thực đã vượt sức tưởng tượng của những người bình thường.
Lương Diệp uể oải rủ hàng mi, lấy một chiếc thước trong hộp ra: "Ông lão trẻ con ấy thích cái này.
Hồi trẫm giấu nó đi, ông ấy nhắc đi nhắc lại suốt bao ngày.
Ngày mai lúc phúng viếng sẽ lén ném vào quan tài ông ấy."
Khóe môi Sung Hằng giật giật: "Làm vậy sợ không ổn lắm đâu chủ tử..."
"Trẫm nhanh tay, không bị phát hiện đâu." Lương Diệp cầm thước đập nhẹ vài phát vào lòng bàn tay, tiếp đó lại rơi vào lặng thinh.
"Chủ tử." Sung Hằng ngồi xổm bên cạnh, âm thầm chọc vai hắn: "Ngài tìm được Vương Điền chưa?"
"Rồi." Lương Diệp lên tiếng: "Hắn còn đi dạo phố với trẫm và gói sủi cảo cho trẫm ăn."
"Hở? Chỉ vậy thôi á?" Sung Hằng thấy rất chi là khó hiểu: "Thuộc hạ cũng có thể đi dạo phố cùng ngài, gói sủi cảo cho ngài mà."
"Ngươi thì hiểu cái khỉ mốc." Lương Diệp chê ghét liếc cậu.
Rồi tiếp tục chìm trong thinh lặng.
Sung Hằng vò đầu bứt tai đi qua đi lại quanh hắn, vắt hết óc suy nghĩ, nói: "Chủ tử à, chắc chắn thái phó Văn không muốn thấy ngài đau lòng vì ông ấy đâu.
Vương Điền mà biết ngài khó chịu ắt cũng sẽ khó chịu theo.
Ngài ăn ít cơm đi."
Lương Diệp đứng dậy, cười chê nói: "Con mắt nào của ngươi thấy trẫm đang khó chịu? Trẫm ổn lắm.
Vắng bớt ông lão ngày nào cũng lải nhải nhắc trẫm phải tuyển tú nạp phi, nhẹ nhõm thật sự."
Sung Hằng trông ngóng nhìn hắn, bụng bỗng kêu ọc ọc.
Lương Diệp giận dữ vỗ vào đầu cậu: "Đi, đi ăn cơm."
"Vâng." Sung Hằng thầm thở