Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Với Lương Diệp, chỗ rách này còn chẳng được tính là vết thương.
Hắn chỉ cố tình phóng đại trước mặt Vương Điền, nào ngờ chọc điên người ta luôn.
Thế nhưng Lương Diệp rất hưởng thụ.
Hắn vuốt v e gân xanh nổi lên tại mu bàn tay Vương Điền, khó được dịp chịu giải thích: "Chỉ rách tí da thôi, ta tự áng chừng được."
Vương Điền thở hắt ra một hơi nặng nề, buông lỏng bàn tay đang níu cổ áo hắn.
Anh nhìn hắn chăm chú hồi lâu, chợt cười khẽ: "Ngươi tự áng chừng được?"
"Dĩ nhiên." Lương Diệp cầm lấy tay anh, để anh ngồi lên đùi mình, nói hơi tiếc nuối: "Ta dồn thêm tẹo sức nữa là đã bứt được cánh tay phải của thằng liều kia đem về làm tên xương cho ngươi chơi rồi."
Vương Điền rủ hàng mi, vươn tay sờ lên eo bụng Lương Diệp, nhấn mạnh dần: "Đau không?"
"Không đau." Lương Diệp ôm eo anh cười: "Nếu được ngươi hầu hạ thoải mái thì ngày mai sẽ ổn."
Bàn tay Vương Điền dính đầy máu từ vết thương của Lương Diệp.
Anh nhấc tay lên, chầm chậm bôi máu trên ngón tay vào đuôi mắt và khóe môi Lương Diệp, cười hỏi: "Vậy sao?"
Lương Diệp thoáng ngẩn ngơ, bấy giờ mới bất giác nhận ra hình như Vương Điền bị mình dọa thật rồi, lập tức càng vui hơn: "Ngươi lo lắng như thế..."
Chưa nói hết lời, Vương Điền đã nhoài cả người lên, đè hắn xuống giường.
Lương Diệp bị anh bóp chặt cổ đến mức hơi khó thở, có điều hắn không phản kháng, trái lại bật cười dưới ánh nhìn rét căm của Vương Điền: "...!chi bằng hầu hạ trẫm cho tử tế."
"Được thôi." Vương Điều siết mạnh dần, cúi xuống hôn lên đuôi mắt dính máu của hắn, cất giọng dịu dàng: "Thay vì nhìn ngươi chết trong tay kẻ khác, chẳng thà ta ch1ch chết ngươi."
Lương Diệp nâng cẳng chân ngoắc lấy eo anh, bất chợt ghì mạnh thêm chút, muốn đè ngược anh: "Thôi cứ để trẫm...!ưm."
Vết thương bên hông bất ngờ xót đau khiến hành động của hắn chậm đi một thoáng.
Vương Điền đã nhân cơ hội này lật hắn lại, đè bên trên, kề dao lá liễu tại mạn cổ hắn.
Giọng anh hơi run: "Không chịu thì ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ."
Lương Diệp cảm thấy Vương Điền hơi khác thường, tuy nhiên cơn hứng khởi đã lấn lướt.
Hắn cố tình nghiêng cổ tới chỗ lưỡi dao, hài lòng nhướng mày khi cảm nhận được cơn đau lâm râm: "Tới đi."
Vương Điền đột ngột thu hồi con dao.
Anh khóa mắt vào đường màu đỏ tuy mảnh mai nhưng lại thật chói lóa kia, cúi đầu cắn lấy.
Nhịp thở của Lương Diệp thoắt cái chùng xuống.
Ngay sau đó, hắn đã bị Vương Điền ấn vào nơi bị thương.
Lực ấn mạnh như thể muốn giết hắn thật.
Cuối cùng Lương Diệp cũng nhận ra tình trạng của đối phương: "Vương Điền?"
Chỗ xương cụt bỗng lạnh buốt.
Lương Diệp nhất thời hơi khó chịu, đang định chống trả thì bị Vương Điền cúi xuống hôn môi.
Nụ hôn của Vương Điền vừa tỉ mỉ, vừa dịu dàng.
Đối phương bắt đầu gọi từng tiếng tên hắn.
Lương Diệp li3m mạnh hàm răng, nhíu mày vì động tác tay của anh.
Cuối cùng, hắn vẫn không đẩy anh ra, trong sự khó chịu len lỏi chút kh0ái cảm: "Trẫm...!tạm cho ngươi lần này, không được giận nữa."
Bàn tay Vương Điền ấn mạnh lên vết thương tại mạn eo hắn, lực ấn càng lúc càng gia tăng.
Lương Diệp đau đến nỗi mặt mày hơi méo xẹo, sau đó lại rơi vào một cơn sướng ngất trời khác.
Trước từng tiếng gọi "Lương Diệp" của Vương Điền, suýt nữa hắn đã không dằn nổi giọng mình.
"Câm mồm." Lương Diệp th ở dốc từng nhịp hơi rời rạc, hung dữ nói: "Gọi nữa trẫm cắt lưỡi ngươi đấy...!chậm thôi!"
Ánh mắt Vương Điền vừa ướt át, vừa tối tăm, hàng mi hắt bóng dưới ánh nến mờ nhạt, điệu bộ hết sức dịu dàng và chu đáo: "Được."
Bàn tay đang giữ cánh tay anh chợt siết chặt, Lương Diệp thở hổn hển vài tiếng: "...!Cử động chút đi."
Vương Điền ngắm nghía diện mạo lúc hứng tình của hắn.
Khuôn mặt ấy tựa hồ chẳng khác gì khuôn mặt dính máu trên chiến trường kia, khiến người ta muốn bóp nát toàn bộ.
Anh đỡ lấy hông Lương Diệp, vận sức mạnh dần, trong giọng nói xen lẫn vẻ xấu xa: "Bệ hạ tự tới đi."
Ánh mắt hơi tan rã của Lương Diệp chợt sắc lẹm.
Mặt mày Vương Điền u ám: "Còn cần ta dạy ngươi nữa hay sao?"
Cơn giận bỗng chốc bùng lên trong mắt Lương Diệp.
Hắn cắn thẳng vào vai anh.
Vương Điền ôm ghì người ấy, cơn đau ở vai khiến anh khàn giọng cười thành tiếng.
...
Khi bầu trời hửng sáng, không gian kín mít trong lều vẫn tù mù.
Tim đuốc được người ta gảy vài lần, ánh sáng mới bừng lên.
Có thứ chất lỏng lạnh lẽo nào đó được tưới lên vết thương tại eo bụng, kèm theo chính là cơn đau nóng rát.
Lương Diệp nửa tỉnh nửa mơ bỗng mở choàng mắt, đang định bật dậy thì bị một bàn tay chặn cổ.
"Tiêu độc khử trùng." Vương Điền nhìn đôi môi hơi tái đi của hắn, hờ hững nhếch mép: "Chẳng phải không đau sao?"
Lương Diệp bất chấp tất cả, nằm bẹp trên giường, ngón tay khẽ co giật vì đau.
Hắn nói với giọng khản đặc: "Ngươi chờ đấy cho trẫm."
Vương Điền lặng thinh, xử lý hàng loạt vết thương phát sinh trên eo hắn với gương mặt vô cảm.
Anh đắp một lớp thuốc bột dày rồi cầm mảnh vải sạch băng bó cho hắn.
"Lật người." Anh đẩy nhẹ Lương Diệp, đối phương không nhúc nhích.
"Eo đau." Lương Diệp đanh mặt nói: "Chân đau, đầu gối cũng đau."
Vương Điền vén ống quần hắn lên.
Quả nhiên, đầu gối đã sưng đỏ một mảng, chỗ bắp đùi cũng rất thê thảm.
Anh nhìn đến mức cổ họng khô khốc, hờ hững dời tầm mắt: "Chẳng phải không đau sao?"
"Đau." Lương Diệp hùng hồn lên tiếng: "Trẫm là một nam tử vô tội yếu ớt nhường này mà ngươi lại nỡ nhẫn tâm thô lỗ đến thế.
Vương Điền nhà ngươi đúng là đồ trơ trẽn!"
"...!Đọc thoại trong truyện ít thôi." Nghe vậy, khóe mắt Vương Điền giật giật: "Lật đi."
Lương Diệp bức bối lật người, để anh băng bó ổn thỏa.
Hắn che bụng, làu bàu: "Đau chết đi được."
Vương Điền lạnh lùng nhìn hắn giả vờ giả vịt, bàn tay dưới lớp áo siết chặt thành đấm.
Lương Diệp lẩm bẩm hồi lâu vẫn chưa thấy anh phản hồi, ngước mắt liếc anh.
Sau đó, hắn nâng chân bắt chéo, vén tay áo anh lên bằng chân, chọt chọt mu bàn tay anh: "Mạnh thêm chút nữa là chảy máu đấy, thả lỏng ra."
Vương Điền nhìn hắn chằm chặp, ánh mắt trĩu nặng.
Lương Diệp ngoắc lấy cổ tay