Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Có Lương Diệp ở bên, giấc ngủ này của Vương Điền yên ổn hẳn.
Khi anh thức dậy, không gian trong lều tối tăm, khó đoán được là giờ nào.
"Giờ Tý hôm sau." Giọng ngái ngủ của Lương Diệp vang lên bên tai anh.
Hắn chế giễu: "Ngủ kỹ thật."
Vương Điền vừa mới tỉnh, đầu óc hãy còn lơ ngơ.
Anh sờ s0ạng vài lượt trong bóng tối, quay người qua ôm lấy Lương Diệp.
Một cái ôm hơi chặt.
Lương Diệp thoáng ngạc nhiên, sau đó mừng rỡ đến nhướng cao cặp lông mày.
Đấu với Vương Điền bấy lâu nay, cuối cùng hắn cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ mà một bậc đế vương nên có.
Hành động dựa dẫm hoàn toàn của Vương Điền đem đến cảm giác mãn nguyện tột độ cho lòng tự tôn nào đó ở một nam nhân như hắn.
Vì vậy, hắn xoa mạnh lưng Vương Điền, vừa chê bai, vừa đắc chí: "Yếu ớt ghê."
Hắn là phu quân và cũng là quân chủ của Vương Điền, xứng đáng nhận vinh dự đặc biệt này.
Vương Điền hôn cổ hắn, nói như đang lẩm bẩm: "Nằm mơ."
"Mơ thấy gì?" Không biết anh hôn vào chỗ bị thương nào, Lương Diệp thấy hơi đau.
Hắn li3m môi, vuốt v e làn tóc anh, thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần.
"Mơ thấy ta tự tay lột da róc xương ngươi đem đi làm con búp bê nguyền rủa rồi đốt thành tro." Vương Điền vuốt v e mắt mi hắn trong bóng tối.
"..." Cái ôm làm nũng thơ mộng lập tức chuyển đổi tính chất.
"Ta thấy như vậy không ổn đâu." Để khuyên anh, Lương Diệp lấy một ví dụ sống động: "Trước đây ta cũng muốn lột da mặt ngươi ra treo ở đầu giường, mà làm thế thì chán lắm."
Vương Điền ôm hắn, nở nụ cười, dịu dàng hôn lên trán hắn: "Tiếc thật."
Lương Diệp im lặng một lát, đứng dậy châm ngọn nến, cuối cùng cũng xua tan hơi lạnh sau lưng.
Vương Điền nằm ngửa trên giường cười với hắn.
Anh quấn tay áo hắn quanh ngón tay mình, ngái ngủ hỏi: "Thay đồ rồi?"
"Trẫm xử lý công vụ cả ngày trời." Lương Diệp xưa giờ đầy ắp năng lượng, bứt tay áo ra khỏi tay anh.
Vương Điền m ơn trớn ngón tay đột ngột trống trơn, không được vui.
Lương Diệp xốc rèm lều, khe khẽ dặn dò người bên ngoài đôi câu rồi lại đóng rèm.
Hắn đi đến bên bàn rót nước uống, hỏi anh: "Uống không?"
Vương Điền lắc đầu, nhìn thẳng vào hắn: "Tử Dục, qua đây."
Lương Diệp uống xong nước vẫn chu đáo mang cho anh một cốc nước ấm.
Hắn đỡ anh dậy, đưa cốc lại bên miệng anh: "Uống chút đi."
Mũi Vương Điền khẽ giật, xuôi theo hành động của hắn, uống một hớp.
Lương Diệp đang định dỗ dành người ta uống thêm vài hớp thì bỗng bị ấn gáy, toàn bộ nước ấm được đẩy sang miệng hắn.
Lòng bàn tay lành lạnh của Vương Điền áp lên cổ họng hắn, nhấn một phát.
Lương Diệp bị ép phải nuốt hết nước.
Lương Diệp nhìn anh đăm đăm hồi lâu, khó dò được thái độ hắn.
Hắn tiếp tục kề cốc bên miệng anh, hăng hái nói: "Uống hớp nữa đi."
"..." Vương Điền bớt hứng thú, bưng cốc uống cạn.
Lương Diệp chán ngắt nhìn anh, thầm tỏ vẻ lên án về hành vi này của anh.
"Ta uống nhiều thuốc an thần quá, ngủ sẽ bị đau đầu." Vương Điền rủ hàng mi, vươn tay lau đi vệt nước vương trên khóe môi Lương Diệp, cất giọng lạnh lùng: "Ta không thích uống, lần sau còn pha nó vào nước thì đút hết cho ngươi."
Lương Diệp lấy lại chiếc cốc rỗng từ tay anh, ngửi thử, buồn bực nói: "Rõ là có mùi gì đâu?"
"Không có mùi...!nhưng khu đóng quân ồn ào, thiếu thuốc ta sẽ không thể ngủ yên ổn như vậy." Vương Điền day mạnh ấn đường mình: "Nếu ngươi muốn mượn điều này để dập tắt ý định đến Đông Thần của ta thì hãy kịp thời dừng tay trước khi quá muộn."
Lương Diệp sa sầm mặt, đặt mạnh chiếc cốc xuống.
Không gian trong lều rơi vào khoảng lặng khiến người ta khó thở.
"Trẫm sẽ không cho ngươi đến Đông Thần." Lương Diệp nói: "Ngươi không được tới bất kỳ nơi nào khác, ngoài bên cạnh trẫm."
"Ta không biết đánh trận, ở lại trong quân chỉ tạo gánh nặng cho ngươi." Vẻ mặt Vương Điền bình thản: "Để ta nhìn ngươi lên chiến trường nhìn ngươi liều mạng vui lắm sao?"
"Trẫm đã đồng ý với ngươi là sẽ không mạo hiểm nữa rồi!" Lương Diệp nhíu mày.
Vương Điền cười nói: "Ngươi có tin lời mình nói không Lương Diệp? Chỉ là trò dỗ người ta thôi."
Lương Diệp bị anh thẳng thừng vạch trần thì hơi nghển cằm liếc anh: "Vậy ngươi muốn trẫm phải làm thế nào?"
Vương Điền uống xong cốc nước pha lẫn thuốc kia, cơn buồn ngủ bắt đầu lan tràn.
Anh kìm nén nỗi bực dọc sâu trong thâm tâm: "Nói năng tử tế."
Lương Diệp đỡ lấy cánh tay anh, để anh nằm nhoài trong lòng và tựa đầu lên vai mình.
Hắn vỗ về tấm lưng anh từng đợt nhè nhẹ: "Được, nói năng tử tế, nghe ngươi hết."
Vương Điền bị chọc giận đến cười, thế nhưng cơn buồn ngủ đang ồ ạt bủa vây, anh chỉ có thể ậm ờ nói: "Ta cũng không rõ nguyên nhân gây ra chứng trầm cảm, ngươi không cần phải thăm dò đâu.
Sang Đông Thần một chuyến rồi về là ổn thôi."
Lương Diệp chỉnh tư thế người trong lòng ngay ngắn hơn, ghé sát bên tai anh nói khẽ: "Nhưng nếu ta ở ngay dưới tầm mắt ngươi, cũng không dám tự tiện ra trận...!thì Vương Điền à, ngươi không muốn tận mắt ngắm nhìn ta sao?"
Vương Điền không kiểm soát được bản thân nữa, nhắm mắt lại.
Trong cơn mơ màng, anh bị người ta nâng cằm, đút cho một loại thuốc đắng nghét.
Theo phản xạ, anh định nhổ ra, Lương Diệp lại học theo hành động hồi nãy, ấn mạnh vào cổ họng anh một phát, khiến anh buộc phải nuốt xuống.
Lương Diệp không chê phiền, đút hết cho anh cả chén thuốc đắng.
Hắn li3m môi: "Ngươi là đứa bé ba tuổi hử Vương Điền? Bệnh vào sao khó chơi thế."
Vương Điền sớm đã dựa vào lòng hắn ngủ say.
Lương Diệp xấu xa bẹo má anh, đặt anh lên giường, dém chăn cẩn thận rồi mới bưng chén ra khỏi lều.
Sung Hằng đang cầm khay, ngoảnh mặt nhìn thoáng qua tấm rèm đóng chặt.
Cậu bị mặt trời ở sa mạc rọi cho phải híp mắt: "Chủ tử ơi, đội ngũ của Hứa đại nhân đã băng qua quận Thừa Nguyên, chuẩn bị tiến vào lãnh thổ Đông Thần rồi...!Lừa Vương gia như vậy liệu có ổn lắm không?"
Lương Diệp tiện đà ném chén vào trong khay, phủi tay rồi chắp hai tay sau lưng: "Ngươi không nhìn ra mục đích của Vương Điền sao?"
"Dạ?" Sung Hằng hơi khó hiểu theo đuôi: "Hắn muốn sang Đông Thần đàm phán để Đông Thần lui quân."
Lương Diệp cười khẩy: "Biết tại sao hắn tới đây tìm trẫm không?"
Sung Hằng gật đầu: "Hắn nhớ chủ tử ngài."
Chân mày Lương Diệp khẽ nhúc nhích, hắn buông tay, ngoái đầu nhìn cậu: "Hắn nói vậy với ngươi?"
"Vâng." Sung Hằng gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc lại nói: "Trước đấy còn nhắc thế gia gì đó, thuộc hạ không nhớ lắm."
"Cũng chỉ có đồ ngốc như ngươi mới bị hắn dắt mũi thôi." Lương Diệp không ngăn nổi nét cười hưởng thụ trào dâng trên khuôn mặt: "Động não tí đi."
Sung Hằng bưng khay lắc lắc đầu: "Dạ..."
Mặt trời hôm nay hơi chói chang, nóng quá.
Lương Diệp híp mắt: "Thực ra hắn hoàn toàn có thể ở lại Đại Đô để tóm gọn người đứng sau