Thành Xuyên Nam nằm ở góc Đông Nam của quận Xuyên Tùng, sát cạnh quận Hoa Đông.
Dòng sông Thường Thủy bắt nguồn từ phía Tây Bắc của Xuyên Tùng, chảy uốn lượn theo hướng Đông Nam tới vùng Xuyên Nam.
Một nhánh sông chảy đến quận Hoa Đông, nhánh kia thì chảy đến quận Thừa Nguyên.
Cuối cùng, hai nhánh chập thành một tại địa phận Đông Thần và đổ về Vân Thủy.
Tiêu Văn Bách từng dẫn quân qua Thường Thủy.
Hiện giờ, đội ngũ của ông ấy đang đóng quân tại huyện Linh Phù ven Thường Thủy; còn đội ngũ của Lương Diệp đóng quân tại thành Xuyên Bắc.
Đôi bên hợp sức ôm lấy Xuyên Nam, nhằm thẳng vào quận Hoa Đông nằm ở hướng Đông Nam.
Đội quân của Ngu Phá Lỗ đã lui đến khu vực giáp ranh giữa quận Hoa Đông và quận Xích Lan.
Lâu Phiền dừng chân tại Ninh Minh đôi co cùng Tiêu Viêm, không tiếp tục hành động bộp chộp nữa.
Dù mang danh nghĩa "giảng hòa" nhưng không ai dám chắc kết quả có thành công hay chăng.
Sở dĩ Tiêu Văn Bách chưa đi là vì đề phòng, để lỡ cuộc đàm phán thất bại thì tuyên chiến luôn.
Bắc Lương thể hiện rất rõ thái độ của mình là Giảng hòa cũng được thôi, bọn ta rất vui lòng.
Tuy nhiên, nếu các ngươi muốn đánh tiếp thì bọn ta cũng chẳng sợ, cùng lắm cá chết lưới rách, đừng bên nào hòng mong sẽ sống được.
Tác phong hành xử này rất khớp với tính tình tên Hoàng đế điên kia của nước họ, toát lên rõ độ liều lĩnh bất chấp mọi giá.
Hoàng đế điên đang quan sát kỹ quận Hoa Đông trên bản đồ, tập trung suy nghĩ, nghiến răng nghiến lợi, ruột gan cồn cào, hận không thể mọc thêm mấy bộ não nữa để nghĩ cách lấy lại quận Hoa Đông.
"Giảng hòa suôn sẻ được đã là ổn rồi, không vội lấy lại quận Hoa Đông." Vương Điền xưa giờ hành xử thận trọng và giữ nguyên tắc hơn hắn: "Tuy Thân Tầm đang gặp cả đống rắc rối nhưng hắn cũng chẳng phải tên ngốc, không có chuyện hắn chịu nhả miếng thịt mỡ ra trả cho ngươi đâu."
Mặt mày Lương Diệp âu sầu: "Quận Hoa Đông vốn là của trẫm mà."
"Là của ngươi thì cũng không thể lấy về vội, chẳng may chữa lợn lành thành lợn què thì thứ mất đi không riêng gì quận Hoa Đông đâu." Vương Điền thở dài, chỉ vào bản đồ nói: "Bây giờ, chúng ta phải giữ được quận Xích Lan trước đã, tránh cho mất cả chì lẫn chài."
Xét theo thực trạng hiện nay, hy vọng giữ được Xích Lan đang rất cao.
"Xích Lan toàn sa mạc, trẫm chả cần." Lương Diệp chê bai.
Khí chất hôn quân vô tình bộc lộ này khiến Vương Điền rất muốn vung tay quật hắn: "Mẹ bà nó, ngươi có vấn đề về não à?"
Lương Diệp bị anh quát cho lùi vài bước về sau: "Trẫm chỉ nói thế thôi."
Vương Điền thở dài: "Để người khác nghe được còn ra thể thống gì nữa."
Lương Diệp chun mũi, không nghĩ ra cách nào lấy lại quận Hoa Đông, còn bị Vương Điền bác bỏ phương án thì lập tức hết hứng với chuyến đi giảng hòa này.
Đàm phán chán hơn giết người nhiều.
Hắn uể oải nghe Vương Điền lên kế hoạch cho buổi giảng hòa, thỉnh thoảng mới góp lời đôi ba câu.
Hai quân lấy trung tuyến thành Xuyên Nam làm ranh giới, dựng bục cao tại khoảng đất trống làm khu vực đàm phán.
Nhân số đôi bên đem theo đều không vượt quá ba trăm, tập hợp trước bục cao theo thời gian đã hẹn.
Ngoài thành, đội quân hơn trăm nghìn của các bên lịch sự nho nhã chia nhau ra đứng ở hai rìa, nom vô cùng hòa thuận.
Đã là giảng hòa thì phải chú trọng lễ nghĩa.
Tuy lúc đánh trận Lương Diệp chẳng chú ý gì đâu nhưng hiện giờ dù sao hắn cũng là vua của nước Bắc Lương, người dẫn đầu bên kia lại là chủ soái.
Không thể để Lương Diệp đích thân sang đàm phán được, Hoàng đế đàm phán với một thống soái nho nhỏ thì hạ thấp thân phận quá.
Thêm vào đó, mọi người cũng sợ Bệ hạ nhà mình điên lên lại lật bàn tuyên chiến luôn...!Mặc dù nghe hơi lố nhưng khả năng ấy hoàn toàn có thể xảy ra.
Vương Điền cũng nằm trong nhóm nghĩ vậy.
Lý do đơn giản thôi, chỉ cần nhìn thái độ buồn bực của Lương Diệp khi không thể thu hồi quận Hoa Đông là biết.
Hễ khắc khẩu, hắn lại chẳng ước đánh tiếp.
Không được xem thằng cháu Ngu Phá Lỗ thảm tới nông nỗi nào, Lương Diệp quạo quọ ở lại lều lớn.
Đội ngũ lên bục cao đàm phán đã được sắp đặt.
Vương Điền là chủ lực đàm phán, chọn liền tù tì năm tướng lĩnh thông minh và điềm tĩnh.
Cuối cùng, anh thoáng dừng mắt tại Biện Phụng, cười hiền hòa, nói: "Tiểu tướng quân Biện à, võ công ngươi cao cường, phiền ngươi làm hộ vệ cho ta chuyến này vậy."
Là "Hộ vệ" chứ không phải "Người đồng hành", chỉ thẳng mặt rằng Đàm phán không phải việc của ngươi.
Đặc biệt, có hai người trong đoàn đội Vương Điền vừa chọn chức vụ thấp hơn cả Biện Phụng, đây khác nào rêu rao hạ thấp thể diện của hắn mà người ta chẳng khơi ra được lỗi lầm nào.
Xét về lý lịch cá nhân và tuổi tác, Biện Phụng đều không đủ tư cách ngồi vào bàn đàm phán.
Những người Vương Điền lựa chọn đều khá lớn tuổi.
Nghe thì hết sức hợp lý, thế nhưng trong đoàn đội bên kia lại có chủ soái là Ngu Phá Lỗ mới mười bảy, mười tám tuổi, so ra lập tức đầy vẻ hàm súc.
Dù các tướng toàn là những người đàn ông thô kệch chỉ biết đánh trận, song, để đến trình diện trước mắt Lương Diệp được, bọn họ ắt cũng không phải những người thiếu não.
Vừa nghe vậy, họ đã hiểu Đan Dương Vương ngứa mắt tiểu tướng quân Biện này, mọi người không cười trên nỗi đau của người khác thì cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Đan Dương Vương là nhân vật có thể một tay che trời tại Đại Đô.
Gây thù với ai không gây, lại đi gây thù với hắn làm chi.
Trên bục cao, đoàn đội Đông Thần và Bắc Lương lần lượt ngồi xuống tại hai dãy bàn khác nhau.
Người ngồi đối diện Vương Điền chính là Ngu Phá Lỗ.
Lần đầu tiên anh thấy rõ dáng dấp của thiếu niên tướng quân này.
Mặt mũi hiên ngang sắc sảo, toàn thân toát đầy vẻ chết chóc, xem qua đủ biết đây là một nhân vật ngạo nghễ khó bề khuất phục.
Hắn đang nhìn anh với ánh mắt chẳng thân thiện gì cho cam.
Vương Điền cười tủm tỉm, chắp tay hành lễ với hắn.
Đối phương mím chặt môi, đáp lễ anh.
Tay phải của đối phương cử động hơi trúc trắc, chứng tỏ vết thương hiểm độc do Lương Diệp gây ra vẫn chưa lành hẳn.
Khó trách trông hắn cứ như sắp ăn thịt người tới nơi.
Suy cho cùng, bản chất của buổi đàm phán hòa bình giữa đôi bên chỉ như việc vá lại phần da mặt trước đó đã bị xé rách, tiếp theo trét lên thêm một lớp da đẹp đẽ.
Thế là mọi người đều đẹp mặt, hòa thuận thân thiết trở lại như anh em một nhà.
Xưa giờ Vương Điền rất giỏi giao tiếp.
Trên thương trường, mới giây trước còn lật bàn chửi cha mắng mẹ, ngay giây sau đã có thể quay ngoắt một trăm tám mươi độ, ngồi xuống cùng nhau cạn ly vui cười, xưng anh thưa em.
Lúc này cũng thế, anh vô cùng thiện chí với người Đông Thần.
Nguyên đám lật mặt như lật sách, pha trò đùa vui, diễn thành một vở tuồng thật là hay.
Phe Vương Điền không định đánh tiếp, phe Ngu Phá Lỗ thì vội về vương đô.
Khép lại cuộc hội đàm hòa thuận thân thiện, hiệp ước Xuyên Nam cứ thế được đóng dấu một cách suôn sẻ, tiến độ thần tốc như thể mọi người chỉ đi ngang qua sân khấu.
Cuối cùng, Đông Thần rút quân về quận Hoa Đông, Bắc Lương rút quân về quận Xuyên Tùng.
Tuy nhiên, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Vương Điền, Bắc Lương đã giành lại được quận Xích Lan...!Chắc hẳn suy nghĩ của Đông Thần đang giống với Lương Diệp – Cái chốn chim không thèm ị đấy có lấy cũng chẳng làm được gì.
Trận chiến này kéo dài từ mùng một đầu năm tới khi mùa Xuân đi được