Vương Điền ngó qua vùng bụng bằng phẳng của hắn rồi vờ thản nhiên nhìn sang chỗ khác, đứng đắn nói: "Chẳng phải đã..."
Trước ánh mắt đe dọa của Lương Diệp, anh dè dặt ngậm miệng, cảm thán lần nữa: "Trời hôm nay đúng là đẹp quá."
Dao lá liễu trong tay Lương Diệp thong thả ốp vào lòng bàn tay anh.
Trời đẹp thật.
Ăn sáng xong, trên đường rời khỏi thủ phủ quận, trời đổ cơn mưa nhỏ tí tách.
Lương Diệp lưu loát lên ngựa mà không cần chạm chân vào bàn đạp.
Hắn hơi khom lưng, vươn một tay về phía anh.
Vương Điền ngẩng mặt nhìn hắn: "Sao lại muốn cưỡi ngựa rồi?"
Quần nhau suốt đêm qua, nói sao thì ngồi trong xe ngựa vẫn dễ chịu hơn.
"Thời gian gấp rút." Lương Diệp huơ tay với anh.
Vương Điền chỉ vào con ngựa đằng sau hắn, nói: "Hay ta cứ cưỡi một mì...!Đệt!"
Lương Diệp chộp lấy tay anh, dễ dàng kéo anh lên ngựa.
Vương Điền vội giẫm vào bàn đạp, kịp ngồi xuống lưng ngựa lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Hai người đàn ông chen chúc trên một con ngựa quả thực không dễ chịu gì.
Vương Điền chưa kịp phản đối, Lương Diệp đã quất roi giữa lời mời mọc giữ lại "chân thành thống thiết" của Hứa Tu Đức.
Con ngựa lao vào màn mưa.
"Ta tự cưỡi một con cũng được mà." Vương Điền cho rằng hắn nghĩ mình cưỡi ngựa kém: "Tính tình của mấy con ngựa đấy cũng không gắt gỏng gì."
Áo choàng che mưa bọc trọn cả người anh vào từ đằng sau.
Một tay Lương Diệp ôm eo anh, để anh dựa cả tấm lưng vào lòng mình.
Hắn híp mắt nói: "Trẫm biết kỹ thuật cưỡi ngựa của ngươi khá tốt.
Hãn Huyết Bảo Mã của Lâu Phiền kiêu ngạo khó thuần hóa, không phải ai cũng cưỡi được."
Nhắc đến con Hãn Huyết Bảo Mã kia, trái tim Vương Điền vẫn đau đến rỉ máu.
"Khả năng sẽ gặp thích khách trên đường." Lương Diệp đội mũ cho anh, lười nhác nói: "Với ngón nghề mèo quào này của ngươi thì chỉ có nước chờ làm bia ngắm cho người ta."
Vương Điền thắt gọn dây mũ: "Vết thương của ngươi vừa đỡ hơn, không nên chịu xóc nảy quá."
"Tối qua đã xóc nảy rồi, chẳng kém gì đây." Lương Diệp kẹp bụng ngựa, quất thêm vài roi, tuấn mã lập tức phóng đi như bay.
Vương Điền bất ngờ bị nước mưa tạt đầy mặt.
Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng cười ngông cuồng của Lương Diệp, xung động truyền từ lồng ngực kề cận kia vào cơ thể anh.
"Ấu trĩ." Anh lau đi nước mưa trên mặt, mũ áo choàng bị gió thổi chệch ra quá nửa đã được người đằng sau kéo về, che gần hết khuôn mặt anh, chỉ để lộ nửa chiếc cằm.
Lương Diệp ôm người ta, nghiêng đầu hôn một cái, mới quát: "Giá!"
Lương Diệp không thích mặc áo choàng.
Hắn ghét tất cả những thứ làm nhiễu khả năng phán đoán của hắn với như nhau.
Do đó, khi xuống ngựa, áo quần hắn đã bị mưa xối ướt hết, tóc cũng sũng nước.
Vương Điền nhìn vậy thì nhíu mày, đang định bảo hắn đi thay đồ, Lương Diệp bỗng áp sát bên tai anh, nói với vẻ thần bí: "Làm phép cho ngươi xem này."
Ánh mắt Vương Điền di chuyển theo tay hắn.
Chỉ thấy thoằng oắt này búng tay một tiếng giòn tay, cơ thể nóng lên, quần áo tóc tai lập tức chuyển sang trạng thái gần khô.
Tiếp theo, hắn đắc chí khẽ nhướng mày với anh.
Vương Điền thấy cảnh này hết sức quen thuộc, giống hệt vẻ mặt của anh lúc biểu diễn cho người ta chiêu múa dao bướm*(balisong) mình mới học được vào thời kỳ ngạo mạn hồi cấp ba.
Tấm ảnh ấy hãy còn nằm trong album.
"Wow." Vương Điền khen một câu đầy cảm xúc: "Đỉnh cấp thật luôn."
"Qua quýt." Lương Diệp lau đi nước mưa còn dính trên mặt Vương Điền, sau đấy đặt một nụ hôn chớp nhoáng lên môi anh.
Vừa đứng thẳng lại, Lý Mộc đã dẫn đội ám vệ theo tới: "Thưa chủ tử, đây là một tòa nhà bỏ hoang, vẫn còn tàn tích nhóm lửa và cả dấu vết đánh nhau từ tối hôm qua.
Điện hạ nhỏ ốm nặng, Bách Lý đại nhân đưa theo ngài ấy đi thì không thể chạy quá xa.
Thuộc hạ đoán rất có thể họ định vào thành."
Tòa thành gần đây nhất là thành Đồng Trung, cách tầm ba mươi đến bốn mươi dặm.
Đoàn người tạm nghỉ tại nhà hoang một lát rồi lại tức tốc dầm mưa lên đường.
"Liệu Sung Hằng sẽ làm được chứ?" Vương Điền vẫn hơi lo lắng.
Khi lên ngựa, anh không kìm lòng nổi, hỏi Lương Diệp.
Sung Hằng đóng giả thành Lương Diệp dẫn thân binh chạy về Đại Đô, tuy nhiên Vương Điền cứ có cảm giác cậu mới chỉ là đứa bé mười bảy, mười tám tuổi, nghĩ sao cũng thấy hơi miễn cưỡng.
"Yên tâm đi." Lương Diệp kiêu ngạo nói: "Tài hóa trang của nó đã đến mức nhuần nhuyễn, sẽ rất đáng tin với điều kiện không sử dụng trí óc."
Vương Điền nhất thời không rõ hắn đang lấy làm tự hào hay đang đả kích người ta.
Ngay giây sau, anh đã nghe được hắn nói tiếp: "Chơi lão khọm Biện Thương kia một vố xem sao, trẫm khá tò mò không biết rốt cuộc lão ta định làm gì."
"Biện Thương..." Vương Điền khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ ông ta muốn báo thù cho Biện Như Phong?"
"Hờ." Lương Diệp cười khẩy: "Tốt nhất lão hãy làm vậy."
Thành Đồng Trung sở hữu cái tên rất phù hợp.
Từng ruộng ngô đồng lớn được trồng tại cả trong lẫn ngoài thành.
Trong truyền thuyết, phượng hoàng sẽ chỉ đậu xuống duy nhất cây ngô đồng nên cây này còn được gọi là "Dẫn Phượng".
Do đó, thành Đồng Trung có tên khác là thành Dẫn Phượng.
Quận An Hán gặp nạn hạn hán nặng nên tòa thành phồn vinh xưa kia giờ cũng tiêu điều suy thoái hẳn, song vẫn đỡ hơn những nơi khác nhiều.
Lương Hoàn được Bách Lý Thừa An bế.
Bé mở to hai mắt nhìn đứa nhỏ co rúm quỳ dưới đất ăn xin ở ven đường, cất giọng non nớt hỏi: "An An ơi, bọn họ đang làm gì vậy?"
Sau nhiều lần được dạy, cuối cùng Lương Hoàn cũng không gọi y là "tỷ tỷ" hoặc "mẹ" nữa.
Có điều, không biết bé con này được ai dạy mà luôn thích sử dụng từ láy để gọi người ta, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đáng yêu vô tội kia khiến người ta khó lòng nào từ chối.
"Bọn họ đang ăn xin thưa Điện hạ." Bách Lý Thừa An đáp bằng chất giọng lạnh lùng: "Bọn họ đều là những đứa trẻ của Đại Lương.
Tuy nhiên, triều đình không lo liệu đến nên họ thiếu ăn thiếu mặc, buộc phải lang thang đầu đường xó chợ, sống nhờ sự bố thí của người khác."
Lương Hoàn ôm cổ y, ngơ ngác chớp mắt một lát rồi hỏi: "Bọn họ không trồng trọt sao?"
"Đất bọn họ trồng cây không cho ra lương thực.
Quận An Hán gặp hạn hán nặng nhưng quan địa phương chặn tin không dám báo lên, sợ mình bị giết gà dọa khỉ.
Quan viên thì lại muốn tăng mạnh thuế, bá tánh khổ không thể tả.
Để sống sót, họ buộc phải bán đất của mình với giá thấp." Bách Lý Thừa An nói: "Điện hạ thấy so với Đại Đô, nơi này thế nào?"
Lương Hoàn im lặng một lát rồi nói tiếp với chất giọng non nớt: "Giống.
Người trong thôn trang cũng không có đất, cây trồng được là của nhà họ Thôi hết, còn phải giao nộp lương thực."
Bách Lý Thừa An nhìn bé, hơi ngạc nhiên.
"A thúc nói nhà họ Thôi là thế gia." Lương Hoàn nói: "An An cũng từng nói thế gia là sâu mọt, sẽ gặm nhấm hỏng hoàng cung."
Mặc dù không rõ "quốc gia" là gì nhưng trong vô thức, bé đã hình tượng hóa "quốc gia" thành hoàng cung.
Lương Hoàn vắt óc ngẫm nghĩ hồi lâu, nói: "A thúc giàu, có thể mua lương thực và nhà to cho họ."
Bách Lý Thừa An vui mừng nói: "Điện hạ còn nhỏ mà đã có tấm lòng như vậy rồi."
"A thúc nói làm người phải có tính trách nhiệm." Lương Hoàn rất thích trò chuyện với Bách Lý Thừa An, cũng siêu thích được y bế: "Đồ ăn của ta đều bắt nguồn từ..."
Bé lắp bắp một lát chưa nhớ ra từ ngữ ấy, Bách Lý Thừa An bèn nhắc nhở: "Tiền thuế của dân."
"Đúng!" Lương Hoàn gật mạnh đầu, nghiêm túc nói: "Ta có thể ăn ít đi chút, mặc đồ cũ để trả họ tiền thuế, cho họ đi mua đồ ăn."
Bé tựa lên vai Bách Lý Thừa An nhìn những đứa bé mặt xám mày tro kia, tiếp đó hướng ánh mắt trông mong về phía y: "Được không?"
Bách Lý Thừa An thở dài: "Long Tương."
Long Tương không tán thành cho lắm: "Làm vậy gây sự chú ý quá thưa đại nhân."
"Đi đi thôi." Bách Lý Thừa An kiên trì nói: "Điện hạ không sai khi muốn cứu bọn họ."
Long Tương đành phải vâng lời đi tới, lấy mấy chếc bánh trong lòng chia cho đám trẻ chỉ còn chút hơi tàn, lại bỗng bị người lớn xông ra từ đâu không biết ôm chân túm vạt áo, không cho hắn đi.
"Xin công tử thương xót, cho chút đồ ăn với ạ!"
"Công tử! Công tử ơi! Nhà ta có già trẻ đủ cả đều đang chờ miếng ăn, cầu xin ngài!"
"Ngài hãy thương xót ta với, thương xót cho ta miếng cơm ăn đi..."
Đứa trẻ lấy được bánh ngoạm ngấu nghiến vài miếng.
Chưa kịp nuốt xuống, bánh đã bị người ta giằng mất.
Thậm chí có người còn moi bánh ra từ miệng những đứa bé.
Long Tương muốn hỗ trợ nhưng lại bị người mình vừa hất ra quấn lấy, suýt thì bị đám đông chôn vùi.
"A Hoàn thấy sao?" Bách Lý Thừa An nắm tay Lương Hoàn đứng nhìn từ xa: "Ngài có tấm lòng nhưng chưa đủ năng lực.
Khi mới chỉ cho được vài chiếc bánh, trái lại ngài sẽ đẩy mấy đứa bé kia vào nguy hiểm.
Việc tốt thành việc xấu.
Những người đó mà có cơm ăn áo mặc đủ đầy thì chưa chắc đức tính đã kém bá tánh Đại Đô...!nhưng bọn họ đói quá rồi."
Lương Hoàn trầm ngâm nhìn đám đông tranh giành xâu xé nhau: "Phải cho họ thật thật nhiều bánh."
"Sau đó thì sao?" Bách Lý Thừa An hỏi.
Lương Hoàn nhíu đôi lông mày nhỏ, ngẫm nghĩ hồi lâu và nói: "Cần có đất nha.
Bọn họ có đất của riêng mình thì sẽ trồng được lương thực, vậy là có thể tự làm ra bánh để ăn rồi."
Bách Lý Thừa An xoa đầu bé: "Điện hạ luôn thông minh sáng suốt."
Lương Hoàn cọ đầu vào lòng bàn tay y, nũng nịu: "An An ơi, bế."
Bách Lý Thừa An khom lưng bế bé con lên.
Long Tương đằng kia cuối cùng cũng thoát khỏi sự truy đuổi của dân lưu lạc, quay về: "Chúng ta không nên ở lại đây lâu thưa đại nhân, ra khỏi thành thôi."
Bách Lý Thừa