Khi xuống ngựa, đập vào mắt Vương Điền là thi thể đầy đất và óc vương vãi.
Một nam và một nữ đang quỳ, còn cả một người thoi thóp đang kêu gào.
Lương Diệp đứng giữa vũng máu, tay xách một bé gái cười hằm hằm quái gở, há to miệng chực cắn nhóc tì.
Chẳng khác mấy một ác quỷ ăn thịt người.
"Lương Diệp!" Vương Điền kịp thời gọi một tiếng.
Lương Diệp ngẩng đầu, thấy là anh thì mắt sáng rực lên, sau đó cất giọng rất chê: "Tới chậm quá, ngươi chở ngựa chạy sao?"
Làm trò trước mặt nhiều người và xác như vậy, ít nhất Vương Điền phải sút cho hắn một phát.
Nghe giọng anh, Lương Hoàn run rẩy quay mặt lại, nước mắt lập tức tuôn ào ào như chuỗi dây chuyền ngọc bị đứt: "A...!a thúc! Oaaa..."
Vương Điền rảo bước tới túm Lương Hoàn ra khỏi tay thằng oắt kia, ôm bé vào lòng, vỗ về lưng bé dỗ dành: "Ôi, phụ hoàng con đang trêu con đó."
Lương Hoàn níu lấy vạt áo trước ngực anh, khóc khản cả giọng.
Lương Diệp khó chịu "chậc" một tiếng: "Còn khóc nữa."
Lương Hoàn sợ đến nấc cụt, bỗng chốc im tiếng, vùi đầu trong lòng Vương Điền khe khẽ nức nở.
Vương Điền quắc mắt lườm Lương Diệp, thầm mắng hắn một câu.
Lương Diệp hừ một tiếng khinh thường từ xoang mũi, cất giọng lười biếng nói với người đang quỳ: "Đứng dậy đi."
Bách Lý Thừa An lại không đứng dậy, quỳ rạp thưa: "Thần giấu giếm thân phận nữ vào triều làm quan, xin Bệ hạ hãy trừng phạt thần tội khi quân."
Bấy giờ Vương Điền mới nhận ra người con gái đang quỳ là Bách Lý Thừa An.
Anh hơi ngạc nhiên nhìn đối phương.
Dù sao thì cả hành vi cử chỉ lẫn ngôn từ giọng nói của Bách Lý Thừa An đều giống hệt phái nam, dẫu sở hữu vẻ ngoài đẹp đẽ cũng không khiến ai thấy lạ.
Thế nhưng khi nàng ấy mặc đồ nữ cũng không tạo cảm giác bứt rứt ở đâu, vẫn đoan trang như ngọc là vậy.
Lương Diệp ngồi xổm xuống trước mặt nàng, dao lá liễu xoay nhanh trong tay.
Hắn chăm chú quan sát gương mặt nàng với vẻ rất đỗi hứng thú, cười tủm tỉm nói: "Ban nãy ngươi còn khẳng định chắc nịch rằng nếu trẫm coi khinh ngươi khi biết thân phận nữ của ngươi thì ngươi sẽ không đi theo trẫm nữa."
"..." Bách Lý Thừa An gục đầu lặng thinh.
Nàng nghĩ thế thật, hơn nữa cũng sẽ làm vậy.
"Trẫm hiểu ý của ngươi." Khí thế quanh thân Lương Diệp thay đổi.
Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi phạm tội khi quân, trẫm ắt không thể tha thứ nhẹ nhàng, càng không thể để mặc ngươi rời khỏi Bắc Lương..."
Bách Lý Thừa An thầm thở dài trong lòng.
Vương Điền khẽ nhíu mày không tán thành, đang định cất lời, lại nghe thằng oắt này hỉ hả nói: "Cơ mà trẫm là chủ nước Lương, dĩ nhiên sẽ không chấp ngươi."
Ba chữ "chủ nước Lương" được nhấn mạnh rõ mồn một.
Hắn ngoái đầu lại, đắc chí khoe với Vương Điền, điệu bộ như hận không thể đóng dấu ba chữ đấy lên trán mình.
Vương Điền lặng lẽ quay mặt đi, hận không thể giả vờ chẳng quen biết hắn.
Có gì đáng khoe đâu!
"Thần khấu tạ long ân của Bệ hạ!" Bách Lý Thừa An tì trán lên tay hành lễ.
Lương Diệp chờ thêm một lát, phát hiện nàng không định khen mình tiếp thì đứng dậy, phủi máu tại vạt áo, nói với giọng điệu hơi buồn chán: "Dậy đi."
Nói xong, hắn dán mắt vào trâm hoa trên đầu nàng vài bận rồi quay mặt đi, nắm lấy hoa nhung bụ bẫm trên đầu Lương Hoàn.
Đôi mắt kia dõi nhìn Vương Điền chăm chú, thái độ hơi ngẩn ngơ.
"..." Khỏi cần nghĩ sâu xa, Vương Điền đã hiểu hắn đang nghĩ gì trong đầu, liếc hắn cảnh cáo, hất bay móng vuốt đang túm tóc Lương Hoàn.
Lương Hoàn ôm đầu nức nở một tiếng, khàn giọng non nớt nói: "A thúc ơi, hoa bị...!kéo rơi rồi."
Vương Điền nhìn đóa hoa nhung nhỏ đã biến thành bột bởi lưỡi dao của Lương Diệp, khóe môi giật giật: "Không sao, chúng ta mua cái khác."
Vương Điền bế Lương Hoàn bước ra khỏi vũng máu, lấy áo choàng bọc lấy bé con, đưa lên ngựa, nào định chừa chỗ cho Lương Diệp.
Lương Diệp khó chịu vô cùng, sút Kỳ Minh một phát, cất giọng âm u: "Còn kêu nữa trẫm cắt lưỡi ngươi."
"Lương Diệp nhà ngươi là cái đồ..." Kỳ Minh chưa mắng xong đã bị Long Tương bên cạnh quật một đao cho ngất lịm.
Bấy giờ, tâm trạng Lương Diệp mới dễ chịu hơn chút.
Hắn khoanh tay ra khỏi ngõ nhỏ, nhún vài bước đã chen được lên ngựa của Vương Điền, thậm chí Vương Điền còn cảm giác thấy con ngựa mình đang cưỡi bị ép đi thong thả hơn hẳn.
"Đại nhân?" Long Tương hơi thấp thỏm nhìn Bách Lý Thừa An, không nắm rõ ý của Bệ hạ cho lắm.
Bách Lý Thừa An lạnh lùng liếc qua Kỳ Minh dưới đất: "Mang y đi, đuổi theo."
"Vâng."
Nửa canh giờ sau, tại một nhà trọ nằm trong thành Đồng Trung.
Lương Hoàn rưng rưng nước mắt bấu chặt góc váy màu vàng nhạt, tủi thân nói: "Bé gái không được vén váy lên."
Lương Diệp cười giễu một cách vô tình.
Vương Điền hết sức đau đầu: "Con không phải bé gái.
Ngoan nào, váy dính máu rồi, để a thúc thay cho con."
"Không muốn đâu." Lương Hoàn lắc đầu nguầy nguậy, tỏ thái độ phản đối.
Lương Diệp chắp tay sau lưng đi bộ tới ven giường, cất giọng tàn độc: "Không thay thì chấm ngươi với tí muối rồi ăn luôn!"
Lương Hoàn sợ đến nỗi ôm chặt cánh tay Vương Điền, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
"Đừng sợ, Lương Diệp không ăn thịt trẻ con." Vương Điền xoa đầu bé, cười tủm tỉm nói: "Trẻ con không có thịt, khô không khốc, gặm chẳng được bao nhiêu, còn bị gân vướng răng."
Thoáng cái, Lương Hoàn càng hoảng sợ hơn, ngồi im ru trên giường, đờ đẫn nhìn Vương Điền.
Vương Điền vươn tay sờ mũi, cười gượng: "A thúc nói đùa thôi."
Thấy bé con đáng yêu quá nên không kìm lòng được trêu chút ấy mà.
Đe dọa kết hợp với dụ dỗ một thôi một hồi, bọn họ vẫn thất bại trong việc để Lương Hoàn cởi chiếc váy nhỏ ra, bèn dứt khoát cho bé con mặc vậy luôn.
Dưới tóc mái là đôi mắt long lanh và môi hồng răng trắng, quả thực giống một công chúa nhỏ đáng yêu.
Lương Diệp cài một đóa hoa nhung nhỏ màu vàng khác lên đầu bé tự nhiên như ruồi.
Lương Hoàn muốn tránh nhưng không thoát nổi móng vuốt của hắn, nôn nóng chực khóc tiếp.
Vương Điền không nỡ nhìn cảnh này, bèn kéo nhóc tì vào lòng, cầm khăn ướt lau máu trên mặt giúp bé, động tác muốn dịu dàng bao nhiêu thì dịu dàng bấy nhiêu.
Lương Diệp khó chịu nói: "Nó có bị cụt tay đâu."
"Thằng bé mới mấy tuổi?" Vương Điền chê hắn phiền phức, chỉ ra cửa: "Ngươi rảnh rỗi