Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Tốc độ phản ứng của Lương Diệp luôn nhanh đến đáng sợ. Thậm chí Vương Điền còn chưa cảm nhận được cơn hẫng, Lương Diệp đã ôm eo và bảo vệ phần gáy cho anh, quay mình hơn nửa vòng để giảm lực va đập. Người hắn cứ thế va xuống đất.
"Đờ mờ." Vương Điền bị xoay người hơi hoa mắt.
Lương Diệp nhanh chóng sờ soạng anh một lượt kiểm tra. Sau khi xác định anh không bị thương, hắn mới làu bàu: "Hờ, chỉ được cái miệng thôi."
Hắn ôm Vương Điền càng ngày càng chặt, chẳng định thả tay ra. Trong bóng tối, anh híp mắt: "Lương Tử Dục, cứ phải mắng ngươi một trận thì ngươi mới khoan khoái đúng không?"
Lương Diệp lạnh lùng Hừ một tiếng, vươn tay toan cởi đai lưng anh, muốn thực hiện tiếp việc dang dở.
"Ngươi từng vào căn phòng bí mật này rồi?" Vương Điền giữ lấy móng vuốt táy máy của hắn. Phần vai vừa bị Lương Diệp bóp bỗng kéo giãn khiến anh nhói đau đến hít vào một hơi lạnh.
"Chưa từng." Lương Diệp cúi đầu kéo cổ áo anh ra, hôn lên phần vai sưng đỏ của anh. Khỏi cần nghĩ, chắc chắn trên đó đã hiện dấu tay xanh tím rồi. Hắn liếm láp làn da nóng lên, cọ mài những chiếc răng đang hơi ngứa.
Vương Điền ngửi được mùi ẩm mốc, bị ngộp đến chun mũi, cảm giác làn da lộ ra trong không khí lạnh lẽo khiến anh thấy thiếu an toàn. Vương Điền kéo áo lên: "Đừng quậy, mồi lửa của ngươi đâu?"
Anh không quen mang theo mồi lửa và các lọ đựng thuốc chữa thương, hầu như toàn lục ra từ người Lương Diệp. Thế nhưng vai đau quá, anh giơ tay lên thôi cũng đau, bèn nói với Lương Diệp: "Lấy ra đốt."
Lương Diệp vừa hôn, vừa liếm bờ vai anh, muốn cắn nhưng không dám, đành phải liên tục cà răng lên, đem đến cảm giác đau lâm râm. Da đầu Vương Điền sắp nổ tung, anh sút một phát vào cẳng chân hắn.
Hành động của Lương Diệp hơi chững lại. Hắn ỡm ờ nói: "Làm ở đây."
"Làm cái con khỉ!" Vương Điền suýt nữa không nén nổi cơn giận: "Mồi lửa!"
Lương Diệp bất mãn cười khẩy một tiếng, lấy một mồi lửa ra từ tay áo. Ánh lửa mong manh chiếu sáng một khoảng đất nhỏ giữa hai người. Lương Diệp còn dí tới đằng trước soi Vương Điền, ánh mắt dán chặt vào bờ vai trần của anh, dấu tay xanh tím trên đó cực kỳ rõ rệt. Trong cơn giận, hắn không kịp thu hồi sức nên chỗ khớp xương cũng sưng đỏ mảng lớn.
Vương Điền thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm thì giành lấy mồi lửa, kéo áo che chắn kín mít, thận trọng quan sát tình hình xung quanh.
Xung quanh toàn là mặt tường được xây từ gạch đá xanh, độ rộng bằng bốn, năm người đứng, độ cao thì giảm dần. Đây chắc hẳn chỉ là lối vào, khả năng cao căn phòng bí mật nằm dưới lòng đất. Trên bờ tường có cây đuốc bám đầy mạng nhện và tro bụi. Anh nhấc tay rất vất vả, vì thế nói với Lương Diệp: "Lấy cây đuốc xuống đi."
Lương Diệp chẳng buồn quan tâm đến mạng nhện trên cây đuốc, túm đại xuống rồi châm đốt bằng mồi lửa. Không gian xung quanh lập tức sáng ngời, song cây đuốc kia cứ như mọc mắt, chỉ soi Vương Điền.
"..." Vương Điền hít sâu một hơi, đanh mặt nhìn Lương Diệp.
Lương Diệp vờ thản nhiên nhìn sang chỗ khác, còn lạnh lùng "Hừ" một tiếng khinh thường từ xoang mũi. Lát sau, ánh mắt u ám của hắn một lần ngưng đọng tại người anh. Lương Diệp thò một tay cởi nấc khóa đai lưng của Vương Điền.
"Xuống dưới xem sao." Vương Điền chặn tay hắn, cứng rắn đan tay mười ngón với hắn, kéo mạnh hắn tiến về phía trước.
Lương Diệp chỉ kiên quyết chống trả vài giây rồi nương theo sức kéo của hắn bước đi, chốt chắc nịch: "Xuống dưới làm."
"Mẹ bà nó, trong đầu ngươi không thể chứa được việc gì khác à?" Khóe môi Vương Điền giật giật.
Lương Diệp cười khẩy: "Không thể."
Vương Điền thở dài, dừng bước quay người lại, xáp tới hôn chóp mũi hắn: "Đau vai, ngươi xoa cho ta."
Thằng oắt này chỉ đang không tiện mở lời trước, chứ ánh mắt cứ dính chặt tại vai anh nãy giờ.
Lương Diệp nhướng mày, buông tay anh ra, thôi thúc ít nội lực ra lòng bàn tay rồi áp tay lên vai anh. Hắn rủ hàng mi, khuôn mày nhíu lại, biểu cảm nom hơi bực bội dưới ánh lửa nhảy nhót.
Cơn đau trên vai bỗng chốc thuyên giảm quá nửa. Lương Diệp biết anh ưa sạch sẽ nên không đổi tay, tiếp tục áp tay lên vai bên kia của anh, cất giọng máy móc: "Đừng chọc giận ta."
Vương Điền vươn tay bẹo mặt hắn, mân mê đến mức khuôn mặt tuấn tú kia biến hình: "Ấu trĩ thật đấy Lương Tử Dục."
Lương Diệp nhìn anh đăm đăm với ánh mắt lạnh lùng, thử nhe răng với anh.
Vương Điền không khỏi hôn lên tai hắn, khẽ cười nói: "Về rồi làm."
Bấy giờ, Lương Diệp mới miễn cưỡng thể hiện thái độ hài lòng, nắm tay anh tiếp tục cất bước đi.
Nóc căn phòng thấp dần. Tới khi hai người buộc phải khom lưng di chuyển, cuối cùng một cầu thang cũng xuất hiện trước mặt. Lương Diệp cho anh đi sau, bản thân dò đường đằng trước. Họ đụng độ vài cơ quan trung bình, Vương Điền chưa kịp nhìn rõ, Lương Diệp đã dắt anh xuống khỏi cầu thang.
Ánh lửa mong manh nhẹ nhàng lay động khi ngọn gió khẽ thoảng qua. Bọn họ bị chặn bởi hai cánh cửa đá khổng lồ, trên ấy có rất nhiều dấu vết bị lửa đốt và đao chém. Song, rất rõ ràng, cửa dẫn vào căn phòng bí mật vẫn chưa bị mở ra.
"Ngươi chưa tới lần nào thật ư?" Vương Điền không yên tâm, xem xét thêm lần nữa. Hiển nhiên, đây không phải vết tích chủ căn phòng để lại.
"Chưa từng." Lương Diệp khẽ nhíu mày: "Ta chỉ toàn tới tòa nhà này để ngủ."
Vương Điền lặng thinh một chốc, mới quay mặt sang nói: "Ngủ ngon chứ?"
"Không ngon." Lương Diệp chun mũi: "Không ngủ được."
Vương Điền bẹo lòng bàn tay hắn. Ngay sau đó, anh nghe được hắn than thở: "Nhưng lần nào làm ngươi xong cũng ngủ siêu ngon."
Sự xót thương chưa kịp tích góp thành hình của Vương Điền cứ thế tan thành mây khói: "Làm cái đầu nhà ngươi."
Hai người vừa đấu võ mồm vừa tìm cơ quan. Kết quả, họ cũng chẳng gì khác chủ của những vết tích kia, mãi chưa tìm ra chốt mở.
"Lấy thuốc nổ thử xem?" Vương Điền nói.
Lương Diệp ước lượng độ dày của cửa đá: "Với độ dày này, cho nổ tung là phòng sẽ sập luôn."
Bọn họ nghĩ vô số cách nhưng không cách nào khả thi, đành phải tạm thời từ bỏ. Vương Điền đang định rời khỏi thì bị Lương Diệp túm chặt, vạch cổ áo ra: "Để ta xem vết thương."
Cơn tức qua đi, da mặt của thằng oắt này đã dày lại, giữ Vương Điền rồi cởi đồ anh một cách hết sức hợp lý. Liếc thấy Vương Điền không có ý định phản kháng, hắn lập tức được nước lấn tới, xấu xa cởi hết quá nửa tấm áo ngoài của anh, để lại một dấu răng dày sắp tứa máu tại xương quai xanh của anh, đã thế còn định hôn tiếp.
Vương Điền túm được tóc của hắn, hôn mạnh lên cổ hắn một phát, thở dốc nói: "Được rồi."
Lương Diệp không chịu bỏ qua, cọ đầu vào cổ anh, vừa dỗ dành, vừa ép buộc, đè anh lên cánh cửa bằng đá kia, khều khoeo chân anh lên, hòng chơi lại trò cũ: "Một lần thôi."
Vương Điền bị hắn trêu chọc cho cũng hơi bứt rứt, giữ lấy cổ hắn hôn lên.
Lương Diệp làm anh bị thương nên cõi lòng hơi ngượng nghịu. Rõ ràng là chuyện chỉ cần đôi ba câu dỗ dành sẽ qua đi nhưng việc nói ra lại hết sức khó khăn với hắn. Lương Diệp chỉ biết trúc trắc nương nhờ việc gì đó để khôi phục sự khăng khít thân thiết trước đây. Vương Điền muốn hắn học được cách tự xử lý, tuy nhiên nhìn dáng vẻ vụng về lóng ngóng của hắn, anh vẫn không ngăn được sự thương xót.
Con hàng ngốc nghếch này.
Đổi thành người khác thì đánh chết anh cũng không chịu chiều đối phương, chơi tại cái chỗ nát này.
Hai người vô tư lăn xuống đất, hôn nhau mà cứ như đang đánh nhau. Vương Điền bóp cổ Lương Diệp, cắn vào tai hắn. Lương Diệp đang chuẩn bị cởi đai lưng của anh thì ngọn lửa bị vạt áo của Vương Điền quạt qua lay động. Bỗng, có thứ gì đó lóe sáng trên con đường bí mật.
Lương Diệp không muốn quan tâm cho lắm, chỉ gỡ đôi ba lần đã thành công cởi được nấc khóa. Hiếm khi Vương Điền xuôi theo đến vậy, hắn thực sự không muốn lãng phí cơ hội chiếm hời này.
Thế nhưng... Lương Diệp nghiến chặt răng: "... Gượm đã."
Vương Điền bất ngờ, híp mắt nhìn hắn chằm chằm, níu lấy eo hắn, cất giọng trầm khàn: "Hửm?"
Lương Diệp thở hổn hển vài hơi, nhìn lên nóc căn phòng