Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
"Tôi đã mơ một giấc mơ hoang đường và lộn xộn."
Bức tường trắng toát, bàn làm việc lạnh lẽo và cả ánh nắng chiều tà chiếu nghiêng vào qua ô cửa sổ. Những cánh hoa diễm lệ trên cành cây ngoài cửa sổ nhẹ nhàng đong đưa, trong không khí đầy ắp mùi hương hải đường dịu nhẹ.
"Trong mơ, tôi tên Lương Diệp."
Từ Ngô nhìn thanh niên âu phục giày da bên kia bàn, đẩy gọng kính.
Đối phương sở hữu gương mặt vô cùng điển trai, phẩm đức cũng cực tốt, chất giọng hiền hòa nho nhã, tựa một thanh niên tài tuấn xuất hiện trên tạp chí kinh tế tài chính nào đó. Ngữ điệu của cậu ấy điềm đạm, lối kể chuyện rất trật tự và logic, quả thực rất khó khiến người ta khớp với bệnh án của cậu ấy.
Cậu ấy thực sự quá đỗi ung dung. Từ Ngô buộc phải đẩy gọng kính lần nữa, tập trung nhìn vào đôi mắt bình thản hiền hòa kia của đối phương: "Thế nên quý ngài Vương đang cho rằng mọi chuyện xảy ra trong mơ đều là sự thật đúng không? Khi cậu là Lương Diệp, vì để cậu được sống, cha mẹ cậu đã giao cậu cho Biện Vân Tâm nuôi nấng và bà ta thường xuyên ngược đãi cậu. Cậu đầu quân cho Thôi Ngữ Nhàn xong lại bị ép uống một loại canh, dẫn đến rối loạn ký ức?"
"Có thể nói là vậy." Đối phương đan tay mười ngón đặt trên bàn, hơi khom người với tư thế áp bức tột độ, bình tĩnh nhìn Từ Ngô, cười khẽ, nói: "Tôi có thể tiếp tục không bác sĩ Từ?"
Từ Ngô bị nụ cười của anh dọa toát mồ hôi lạnh, lại thấy thực sự không cần thiết, thẳng lưng, gật đầu.
Kết thúc câu chuyện dài, Vương Điền cầm cốc giấy dùng một lần lên, uống hớp nước ngòn ngọt: "Tôi chết tại vườn Tuyết Vỡ. Ngày ấy, mưa rất to. Nơi nơi đầy rẫy những cái xác không còn nguyên vẹn và khúc tay khúc chân của các quan viên. Trong mũi tôi chỉ còn mùi máu. Tôi cảm nhận được cơn đau vạn tiễn xuyên tim, nhất là mũi tên đâm vào ngực do một thị vệ tên Giản Lăng bắn. Gã cười với tôi trong màn mưa, thế nhưng tôi chưa chết."
"Tôi ngã xuống đất. Một người đàn ông mặc áo choàng xám đi đến, vươn tay sờ lần tại cổ tôi." Vương Điền hơi khựng lại, khẽ nhíu mày, khoanh tay tựa lên lưng ghế, bình thản nhìn chăm chú vào Từ Ngô, quan sát phản ứng của đối phương: "Ngón ta gã đâm ngập phần da thịt tại gáy tôi. Tôi nghe thấy rõ tiếng xương cốt đứt lìa. Gã lấy đi đốt xương cổ thứ ba của tôi, trên đó hãy còn dính máu thịt của tôi. Máu nhỏ xuống, rơi vào mắt tôi, nóng rát."
Từ Ngô khẽ gật đầu, ra hiệu cho anh tiếp tục.
"Sau đó, cả tay, chân và cổ của tôi đều bị buộc dây thừng và kéo phắt ra." Ngón tay Vương Điền gượng gạo gập lại: "Ở cổ đại, hình phạt này được gọi là ngũ mã phanh thây."
"Sau đó thì sao?" Từ Ngô hỏi anh.
Vương Điền cười khẽ một tiếng: "Dĩ nhiên tôi chết."
"Ồ." Từ Ngô đẩy gọng kính tiếp. Ông chợt thấy khó chịu. Vương Điền hơi khác với những bệnh nhân ông từng gặp ở chỗ cậu ấy không vội vàng xin giúp đỡ, cũng không tỏ thái độ kháng cự với bác sĩ. Thay vào đó, cậu ấy như đang quan sát bản thân, tựa hồ đang chờ đợi sự xác minh nào đó: "Vậy nên ý của cậu là... giấc mơ đã kết thúc?"
"Xem như vậy." Chân mày Vương Điền khẽ nhướng: "Mùa Xuân năm ngoái, vì tăng ca quá độ nên tôi nhập viện, hôn mê nửa tháng, mơ thấy giấc mơ này. Tuy nhiên cảnh mơ rối ren quá, tôi lại dùng thuốc an thần ba tháng liền nên không nhớ được đoạn sau. Mãi đến năm nay mới nhớ ra."
"Vậy năm nay cậu nhớ ra nhờ điều gì?" Từ Ngô hỏi: "Bị cái gì kích thích sao?"
"Năm nay tôi tăng ca nhiều quá, tháng Tư lại hôn mê vào viện. Trợ lý phát hiện ra tôi tại xưởng rượu. Khi ấy, tôi ngã xuống bên chiếc xe, cạnh người còn có chai rượu vang đỏ vỡ nát, trán sưng đỏ có vết cứa."
Từ Ngô nhìn anh hơi khó hiểu.
"Lần này, tôi hôn mê suốt một tháng, lại mơ tiếp giấc mơ nữa, hơn hết còn nhớ rõ mồn một." Vương Điền thư giãn tựa lên ghế, nhìn Từ Ngô với ánh mắt nghiền ngẫm của bề trên: "Thêm vào đó, bản thân tôi cho rằng, đây không phải giấc mơ."
Ánh mắt của anh khiến Từ Ngô hơi mâu thuẫn. Dẫu thái độ của cậu ấy rất đỗi hiền hòa nhưng từ trong cốt cách lại toát ra cảm giác ngạo nghễ áp bức cùng khí thế bất bình đẳng đã được che giấu rất tài tình. Song, nghĩ đến thân phận vua chúa mà Vương Điền miêu tả, Từ Ngô lại thoải mái ngay, quyết định bao dung kiên nhẫn với bệnh nhân hơn chút.
"Vậy lần này cậu mơ thấy gì?" Từ Ngô hỏi.
Dường như Vương Điền đã phát hiện nghĩ suy trong tâm trí ông ấy, vẻ thất vọng xen lẫn chê ghét nhoáng lên nơi đáy mắt. Anh cầm cốc lên, uống một hớp nước: "Cũng muộn rồi bác sĩ Từ, tối nay tôi còn có cuộc họp. Lần sau gặp nói tiếp."
Cậu ấy nhìn ra được mình không đồng tình với cậu ấy. Từ Ngô hiểu ngay, song vẫn ngạc nhiên trước sự nhanh nhạy của đối phương, càng thêm mgỡ ngàng trước khoản phí khám chữa bệnh khổng lồ bị uổng.
Cứ như đối phương bỏ ra hẳn số tiền lớn chỉ để buồn chán ung dung kể cho ông một câu chuyện ly kỳ khúc chiết.
Thậm chí ông đã bắt đầu tò mò về nội dung giấc mơ thứ hai của Vương Điền. Rốt cuộc cậu ấy đã mơ thấy gì mà một người mạnh mẽ lý trí cỡ đó lại điên hẳn.
Vương Điền kéo cà vạt, đứng dậy bắt tay tạm biệt ông, sau đó cầm bệnh án trên bàn đi. Bệnh án mở ra một thoáng theo động tác của anh, lộ vài hàng chữ.
Chứng lo âu nặng.
Rối loạn nhận dạng phân ly.
"Cảm ơn, hoa thơm lắm." Vương Điền bắt tay với ông xong thì quay lưng rời khỏi.
Từ Ngô hít mạnh vào, thắc mắc nhìn đóa hoa hải đường nở rộ bên cửa sổ.
Hoa này không có mùi mà.
——
Vương Điền ném bừa bệnh án lên bàn, day mạnh ấn đường, sự quạnh quẽ của cái chết quanh quẩn từ nãy mới chầm chậm tan biến.
"Chủ tịch Vương ơi, mình đến công ty ạ?" Tài xế ngồi tại ghế trước hỏi.
Vương Điền đang ngắm cảnh xe cộ tấp nập bên ngoài sực tỉnh: "Gì cơ?"
"Sếp muốn đi đâu ạ?" Tài xế không khỏi khuyên nhủ: "Sếp mới ra viện, sức khỏe còn yếu, đừng nên tăng ca tiếp, mảnh đất phía Đông thành phố đã..."
"Không sao." Vương Điền nghe tiếng nhạc dịu êm trong xe, nhếch môi cười khẽ: "Đấu thầu ấy mà, ai giỏi thì thắng, vuột mất cũng bó tay. Dạo gần đây mệt mỏi quá, phải nghỉ phép tử tế, về nhà đi."
Anh chợp mắt tại ghế sau, trong đầu chỉ toàn hình bóng của Lương Diệp.
Vương Điền khẽ nhíu mày, muốn kháng cự lại mọi thứ liên quan đến Lương Diệp trong trí nhớ, tự nhủ rằng mình chỉ mơ một giấc mơ ly kỳ và hoang đường mà thôi.
Chắc chắn giấc mơ này không có thật... bởi trên đời nào tồn tại chuyện xuyên không.
Sau đó,