Chuyển ngữ: Trầm Yên
............................................................
Trong đêm thâu, ánh nến lay lắt.
Vương Điền gắng gượng mở mắt, thấy ngay đối diện là một khuôn mặt rưng rưng sắp khóc, nét mỏi mệt hằn trên dung nhan tinh xảo.
Người đó nói với giọng điệu chân thành thiết tha: "Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, hoàng nhi."
Chẳng qua sự lo lắng ấy chưa chạm tới đáy mắt, có vẻ giả tạo.
Vương Điền im lặng vài giây, lại nhắm mắt.
Mẹ nó chứ, sao vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ này thế?
Trán anh đau nhói từng cơn.
Vương Điền đành phải mở to đôi mắt.
Tay anh nâng lên vô thức định chạm vào trán nhưng bị người phụ nữ đè lại.
Có lẽ đối phương muốn thể hiện sự nóng ruột của mình nên đột ngột quay mặt về sau: "Vân Phúc, mau truyền thái y!"
Trang sức đầy đầu va nhau leng keng.
Đúng lúc này, một dải tua rua văng mạnh quá, quật thẳng vào mi mắt anh.
"Sao mắt con lại sưng lên rồi hoàng nhi ơi?" Thái hậu che miệng khiếp sợ.
"..." Vương Điền kìm nén cơn nóng nảy, hít sâu một hơi.
"Hồi bẩm Thái hậu nương nương, mạch đập của bệ hạ mạnh mẽ vững vàng, sức khỏe rất ổn định." Thái y nơm nớp lo sợ thưa: "Cả chứng bệnh ở đầu lúc trước cũng khỏi rồi.
Không tới mười ngày là vết thương trên trán sẽ lành hẳn."
Vẻ ngạc nhiên thoáng hiện trên gương mặt Thái hậu, bà chợt "vui đến phát khóc", nói: "Tốt quá rồi, chuyện này đúng là tốt quá rồi! Trời cao rủ lòng thương, tiên đế phù hộ."
Nhưng Vương Điền lại bắt gặp bàn tay giấu trong áo kia đang lặng lẽ véo đùi.
Có cung nữ bưng chén thuốc đưa cho Thái hậu.
Thấy người phụ nữ này sắp rót nước thuốc nóng bỏng vào miệng mình, Vương Điền lập tức ngồi dậy.
Thái hậu bưng thuốc lặng lẽ run, cung nữ vội vàng quỳ xuống "phịch" một tiếng.
Thái giám trẻ đỡ Thái y già run lẩy bà lẩy bẩy, gượng mình chưa nổi mấy giây đã quỳ xuống dập đầu: "Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!"
Vương Điền đau hết cả đầu, cảm giác giấc mơ này rườm rà và chi tiết quá, đồng thời có dự cảm không lành.
Anh chưa kịp cất lời hỏi cho rõ, Thái y kia đã vừa dập đầu vừa khóc kêu: "Bệ hạ vất vả vì việc nước quá độ dẫn đến âm hư hỏa vượng, tì vị bất hòa, tổn thương gan thận, chỉ cần điều trị cẩn thận là sẽ ổn thôi ạ! Bệ hạ tha mạng!"
Nói thẳng ra là thức đêm quá độ.
Sếp Vương ngày nào cũng bù đầu trong công việc đến 2-3 giờ sáng cảm thấy đây không phải vấn đề gì to tát, tuy nhiên trong mơ thì nó chính là chuyện lớn.
Anh sầm mặt nhìn quanh bốn phía, phong cách kiến trúc xa hoa này không biết thuộc triều đại nào.
Thành giường chạm trổ chim bay cá nhảy, nước chảy mây lành; lư hương được đốt lên; ánh nến khẽ lay động, rọi tỏ mấy gương mặt hoảng sợ đến tột cùng.
Về phần mình, anh sớm đã được người ta thay cho một chiếc áo choàng to rộng mềm mại.
Vết sẹo mờ trên mu bàn tay hãy còn đó, bấy giờ anh mới yên lòng.
Cơ thể vẫn là cơ thể của mình.
Có điều, nếu ở trong thế giới hiện thực, sợ rằng sẽ không ai chịu diễn một vở kịch nhàm chán như vậy với anh.
Mọi người ngờ vực quan sát.
Chỉ thấy vị đế vương này nhìn bọn họ chăm chú rất lâu, mới âm u cất lời: "Đây là đâu?"
"Thưa bệ hạ, đây là...!là tẩm cung của ngài ạ." Vân Phúc quỳ trên mặt đất run giọng trả lời.
"Con sao thế hoàng nhi?" Thái hậu lại lần nữa tóm lấy tay anh.
Xúc cảm ấm áp khiến cánh tay Vương Điền nổi một lớp da gà.
Anh lặng thinh hồi lâu, sau đó nói: "Vậy ta là ai?"
Vừa ngẩng đầu lên, các cung nữ và thái giám lại hoảng sợ quỳ rạp ra đất.
"Dĩ nhiên hoàng nhi là hoàng đế cao quý nhất Bắc Lương rồi." Thái hậu cười gượng, cho rằng đối phương đang nhắc khéo mình đừng liều lĩnh bất chấp.
Vương Điền kìm nén sự ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu, cân nhắc tính khả thi của việc để một người hiện đại như mình đóng giả thành hoàng đế.
Và rồi, anh quyết đoán lựa chọn con đường khác, đơ mặt nói: "Đau đầu, không nhớ rõ."
"Chuyện gì đây Lý Thái y?!" Xem ra lần này Thái hậu khiếp vía thật, siết chặt tay Vương Điền làm anh đau phát sợ.
"Bẩm nương nương, đầu bệ hạ bị...!chấn thương nghiêm trọng." Lý Thái y nuốt nước bọt, không dám nói thẳng rằng hoàng đế bỗng dưng nổi điên tự đập đầu mình: "Khả năng là mất trí nhớ rồi."
Thái hậu quay ngoắt lại.
Lần này, Vương Điền sớm đã có sự chuẩn bị, kịp thời nghiêng mặt sang chỗ khác, tránh va chạm tiếp với tua rua trang sức ngay trong gang tấc.
"Hoàng nhi của ta ơi..." Thái hậu hít vào một hơi, dụi thẳng đầu vào lòng anh, khóc thành tiếng: "Hoàng nhi số khổ của ta ơi.
Ta là mẹ ruột mười tháng mang nặng đẻ đau ra con đây.
Sao số con lại khổ đến vậy cơ chứ!"
"..." Vương Điền bị cả đầu đầy trang sức xa hoa lộng lẫy của bà ép phải ngẩng cằm.
Mùi son phấn nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến anh bị sặc đến ho khan.
"Bệ hạ!"
"Thái hậu nương nương!"
"Con ơi ——"
Xem ra đám người này tới hát tuồng thật rồi.
Vương Điền bị lắc đến mặt mũi tối sầm, ngất đi lần nữa.
Có câu "Chuyện tốt chẳng ai hay, chuyện xấu vang ngàn dặm".
Sự tích huy hoàng "Hoàng đế Bắc Lương tự choảng đầu mình bằng một cái chai" như mọc cánh mà bay, lan truyền khắp Đại Giang Nam Bắc.
Hiển nhiên, tin này cũng tới tai Lương Diệp.
Hoàng đế Bắc Lương chính chủ lấy làm lạ: "Trẫm tự choảng đầu mình?"
Sung Hằng gật đầu đầy nghiêm túc: "Vâng, nghe nói chủ tử ngài đã nổi trận lôi đình ở điện Nghị Sự."
"Trẫm có bao giờ nổi giận đâu." Lương Diệp ngậm cười, hỏi: "Ngươi đã gặp người nào hiền hòa hơn trẫm chưa?"
"..." Khóe miệng Sung Hằng giật giật: "Chủ tử à, ngài xê chân ra đi, óc bắn lên giày rồi."
Lương Diệp rút kiếm một cách miễn cưỡng, đá văng thi thể đã nát đầu sang chỗ khác, cảm thán: "Đúng là miệng người đời nung chảy cả kim loại."
"Lời gièm pha làm thịt nát xương tan." Lần này, Sung Hằng tiếp lời rất nhanh.
Lương Diệp nhướng mày, nhìn thi thể đầm đìa máu khắp căn phòng, thẳng tay quăng thanh trường kiếm mới lau được nửa xuống đất, thong dong bước ra ngoài: "Đốt sạch đi, thấy mà phiền."
"Vâng ạ." Sung Hằng bắt đầu tỉ mẩn châm lửa.
Lương Diệp bị lửa hun đến váng đầu, khoanh tay hỏi: "Bọn họ lôi từ đâu ra một Lương Diệp khác vậy?"
"Thuộc hạ chịu." Sung Hằng cũng học theo hắn khoanh tay, đáp: "Chắc tìm đại ai đó trông giống, có khả năng đã sử dụng thuật dịch dung, hoặc là Thái hậu lừa gạt chủ tử, nuôi một người anh em song sinh của ngài ở chỗ khác."
"Chậc." Tâm trạng Lương Diệp hơi tệ.
"Hay là mình về xem thử nhé chủ tử?" Sung Hằng khuyến khích hắn.
Lương Diệp cười lạnh lùng: "Hàng rởm có gì đẹp, không về."
Sung Hằng nhức đầu: "Chủ tử à, còn không về nữa là ngài thành đồ giả đó."
Lương Diệp chê ghét lau sạch máu trên mặt.
Ánh lửa hắt vào gò má hắn làm toát lên nét đẹp hoang dại, khiến người ta không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Chẳng qua, Sung Hằng không thèm ngẫm cẩn thận.
Cậu ta chỉ biết nói một câu khô không khốc: "Chủ tử ơi, vợ thuộc hạ vẫn còn đang ở trong cung."
"Người kia của ngươi không được gọi là vợ." Lương Diệp ngỏ ý sửa lời cậu ta.
"Thuộc hạ thích nàng ấy." Vẻ mặt Sung Hằng đau đáu: "Chủ tử ơi, thuộc hạ muốn về cung."
"Vậy ngươi tự mà về." Lương Diệp quay lưng đi luôn.
"Sau đó Thái y đến khám còn nói ngài bị chứng thận hư." Thấy thế, Sung Hằng bèn bổ sung câu nữa.
Bước chân Lương Diệp chững lại, hắn khó tin ngoảnh đầu: "Nói ta cái gì cơ?"
"Thận hư." Sung Hằng đáp chắc nịch: "Nghe nói hư hại nặng lắm rồi."
Lương Diệp âm u hỏi: "Của ta hư á?"
"Cái này thì thuộc hạ không rõ lắm." Sung Hằng nghiêm túc kể tiếp: "Sau khi biết tin dữ này, Văn Thái phó lại hôn mê bất tỉnh rồi."
Lương Diệp tung mình nhảy lên ngựa.
"Chúng ta đi đâu vậy chủ tử?" Giữa biển lửa, Sung Hằng hỏi hắn.
"Về cung."
Hai con ngựa chiến chạy như bay, biến mất trong màn đêm dày đặc.
Nơi rừng núi chỉ còn ánh lửa tận trời, bảng hiệu "Sơn trang Phiêu Tuyết" rơi