Vương Điền đi thẳng một hơi vài trăm mét thì các giác quan và lý trí mới quay về chỗ cũ.
Không gian xung quanh đen kịt, gió rét nổi lên từng hồi, trong không khí lẫn mùi ẩm ướt mục nát, mà anh thậm chí còn chẳng biết mình đang ở đâu.
Đúng là khi một người bị chọc tức điên thì họ sẽ không sợ gì nữa.
Vương Điền vươn tay lau mặt, sờ được mồ hôi lạnh, tay anh vẫn khẽ run.
Thân là một người hiện đại trưởng thành suôn sẻ tại xã hội hòa bình, trò đùa vui này của Lương Diệp thực sự đã khiêu chiến thần kinh anh.
Trong giây phút rơi xuống vực, anh đã nghĩ mình sẽ chết thật.
Thế nhưng lúc Lương Diệp ôm lấy anh, máu toàn thân Vương Điền lại sôi trào, trái tim đập nhanh hơn bao giờ hết suốt hai mươi bảy năm qua.
Mẹ cái thằng ngốc.
Anh hít sâu rồi thở ra một lúc lâu mới dằn được cảm xúc lẫn lộn từ sợ hãi tuyệt vọng đến run rẩy vì hưng phấn xuống.
Song, chưa kịp bình ổn tâm trạng, anh đã bị một thứ lạnh lẽo trơn tuột quấn lấy cổ chân.
Vương Điền vô thức ngừng thở, giữ nguyên tư thế.
Giây tiếp theo, tiếng lưỡi dao xé gió sắc bén lướt qua anh, kế đó là tiếng kim loại đâm phập vào máu thịt.
Mùi máu tươi thoáng chốc tràn ngập bốn phía, xộc thẳng vào mũi.
Trong bóng tối, có người áp sát lên lưng anh, bàn tay nong nóng cầm lấy bàn tay đang buông thõng dưới lớp áo của anh, nắn b óp lòng bàn tay anh như đùa dai, giọng nói hài hước gợi đòn vang lên bên tai anh: "Một con rắn nhỏ thôi mà.
Có điều đằng trước là hang rắn, ngươi muốn vào xem không?"
Cổ họng Vương Điền khô khốc, chẳng muốn trò chuyện với hắn chút nào, bực bội hất tay hắn ra.
Lương Diệp lại gác cằm lên vai anh, thò tay chọc chọc mạn eo anh, ý cười xen lẫn trong giọng điệu: "Vậy ngươi chạy nhanh thế làm gì? Trẫm cứ tưởng ngươi biết đường cơ."
Có một thoáng, Vương Điền muốn kéo hắn chết chung.
Luồng sáng tù mù chầm chậm tiến tới.
Sung Hằng giơ mồi lửa quẹo vào, chứng kiến cảnh chủ tử mình đang thân thiết dính lấy Vương Điền từ đằng sau, trông cực kỳ đồi bại.
Cậu bối rối không biết có nên dập lửa để chủ tử chiếm hời thêm lát nữa hay chăng.
Lương Diệp cọ đầu mũi lên vành tai anh, thở dài hết sức bất đắc dĩ: "Thôi được rồi."
Gân xanh nhảy nhót trên trán Vương Điền.
Anh đá văng xác rắn dưới chân ra, quay lại đi đến trước mặt Sung Hằng, hỏi: "Đây là đâu?"
"Hang núi của chủ tử." Nói xong, Sung Hằng chợt thấy Lương Diệp u ám nhìn mình, gãi đầu, hơi mông lung.
"Đến đây làm gì?" Vương Điền thành thạo lấy mồi lửa trong tay cậu, soi rọi xung quanh.
Hang núi này không cao lắm nhưng được cái rộng rãi, trên vách đá gồ ghề thường có những con sâu không rõ chủng loại bò qua, trông khác xa một nơi tốt lành.
"Chủ tử nói..." Vừa mở miệng, Sung Hằng đã đụng độ ánh mắt đe dọa của Lương Diệp, hiếm được lần thông minh: "Ta không biết...!ngươi hỏi chủ tử đi."
"Không biết thì thôi." Vương Điền quay đi, quan sát ngã rẽ đằng trước, cầm mồi lửa lạnh nhạt đi ngang qua Lương Diệp, tiến về một hướng khác.
Lương Diệp đứng tại chỗ nhướng mày.
Sung Hằng dè dặt hỏi: "Chủ tử ơi, Vương Điền vào rồi, hắn không biết bên trong có cơ quan."
"Không biết tự lượng sức mình." Lương Diệp cười khẩy một tiếng, liếc Sung Hằng rồi nói với giọng lạnh căm: "Trẫm là chủ tử của ngươi hay Vương Điền là chủ tử của ngươi?"
Sung Hằng đáp ngay chẳng do dự: "Hắn chỉ là đồ rởm thôi, trong trường hợp cần thiết, chủ tử ngài cứ ra lệnh là..."
Cậu giơ tay làm động tác cắt cổ.
Lương Diệp khom lưng rút dao lá liễu trong xác rắn ra, lấy chiếc khăn lau máu trên đó, khẳng định chắc chắn: "Trẫm giữ lại hắn còn có tác dụng."
Sung Hằng tơ lơ mơ gật đầu.
"Có phải ban nãy hắn không cố tình ngó lơ trẫm đúng không vậy?" Lương Diệp nhíu mày: "Trẫm chỉ đùa với hắn một trò không ảnh hưởng đến cục diện tổng thể thôi mà, lòng dạ người này thật nhỏ nhen."
Sung Hằng gật đầu: "Vâng, nên cho hắn một bài học để dạy dỗ chút."
"Thân yếu sức kém, còn chẳng biết võ, hễ bất cẩn là chết ngay." Lương Diệp buồn rầu lắc đầu, chắp tay sau lưng đi bộ vào: "Trẫm vẫn phải tự đi xem thử mới được."
"...!Ồ." Sung Hằng nhìn hắn bước đi như bay, khóe môi giật giật.
Vương Điền chưa đi được bao lâu đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên đằng sau.
Tiếp theo, giọng nói lười biếng của Lương Diệp vang lên: "Tiến thêm bước nữa là ăn tên độc đấy."
Anh lập tức dừng bước.
Lương Diệp chắp tay sau lưng lướt qua vai anh đi lên trước, nghiêng đầu cười với anh: "Lừa ngươi thôi."
Sau đó, hắn quay lại định lấy đi mồi lửa trong tay anh.
Vương Điền bất giác nắm chặt hơn chút rồi lại lạnh nhạt thả lỏng tay.
Lương Diệp lấy được dễ dàng lại thấy chán ngắt.
Hắn Chậc một tiếng, bóp tắt lửa luôn.
Giọng nói tức tối của Vương Điền vang lên: "Ngươi làm gì thế!?"
Điên hay sao mà dập lửa bằng tay!
Lương Diệp đủng đỉnh ném mồi lửa tắt ngúm kia xuống, hào hứng tột độ đặt tay bên miệng anh: "Li3m xíu đi."
"Cút!" Vương Điền bực bội đập bay tay hắn.
Tiếng mắng chửi của anh trái lại khiến Lương Diệp tỉnh táo tinh thần, thấy dáng vẻ này thú vị hơn gấp trăm ngàn lần so với đối phương lúc lạnh nhạt.
Hắn khẽ ấn lòng bàn tay ấm nóng của mình lên môi anh, õng ẹo rờ dọc cánh tay anh xuống, cầm lấy bàn tay anh rồi kéo anh đi về phía trước, vui vẻ: "Trẫm dẫn ngươi đi xem hàng ngon."
Vương Điều quyết liệt tránh né vài lần nhưng thất bại, bị hắn kéo về phía trước, nảy sinh lòng ác, toan siết chặt tay hắn đến khi xương cốt đứt vỡ.
Thế nhưng rõ ràng Lương Diệp đâu hề đau đớn, thậm chí còn rảnh rỗi đổi thành tư thế mười ngón đan xen.
Trong bóng tối, Vương Điền không thấy được bất cứ thứ gì, chỉ biết mặc hắn kéo mình lảo đảo tiến lên.
Thằng oắt Lương Diệp này cứ như cố tình chọn chỗ đường xấu, mỗi lần anh bị vướng víu, hắn lại vươn tay siết lấy eo anh hoặc dìu anh một lát, đôi khi chơi đểu để anh ngã lên người mình...!Muốn tồi tệ bao nhiêu thì tồi tệ bấy nhiêu.
Cuối cùng, vào một khoảnh khắc Vương Điền suýt ngã và hắn cố ý để anh ngã vào lòng mình, Lương Diệp đã chọc người ta nổi đóa.
"Ngươi có thể đi đường cẩn thận không hả?!" Vương Điền kéo cổ áo hắn tới trước mặt, nghiến răng nghiến lợi kìm nén cơn phẫn nộ.
"Đường xấu cũng mắng trẫm?" Lương Diệp nhất quyết không nhận: "Rõ là ngươi cố tình ngã lên người trẫm."
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Vương Điền sợ mình tức nữa sẽ bị cao huyết áp và bệnh tim, thở dài mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Lương Diệp bỗng nhoài tới li3m khóe môi anh, rất đỗi hứng thú nói: "Ngươi hôn trẫm như hôm qua đi, phải đưa lưỡi ra, mạnh thêm chút nữa."
Vương Điền chưa bình tâm lại từ nỗi khiếp sợ vì hắn hôn mình, đã tiếp tục bị lời nói của hắn đóng đinh tại chỗ: "Ngươi...!nói gì cơ?"
"Thực ra trẫm cũng muốn hôn ngươi nhưng lại thấy hơi ghê." Lương Diệp chân thành nói: "Suy cho cùng, trẫm chẳng mặt dày vô liêm sỉ như ngươi."
Vương Điền bực tức cũng sai mà phẫn nộ cũng chẳng đúng, cuối cùng chỉ còn sự mông lung bất lực: "Ngươi điên...!ưm."
Trong bóng tối, Lương Diệp cắn bờ môi anh, học theo hành động của anh lúc trước, ấn mạnh yết hầu anh, ép anh hé miệng, tiếng th ở dốc nặng nề đến sợ.
Vương Điền bóp chặt cánh tay hắn, cảm thấy cứ tiếp tục vậy thì khả năng mình sẽ bị hắn làm cho ngạt thở đến chết mất, bèn hung hăng thúc đầu gối vào eo bụng hắn, vươn tay túm tóc buộc hắn nhả ra, thở hổn hển há miệng mắng to giận dữ: "Con mẹ nhà ngươi đến thở còn không biết thì học cái khỉ khô!"
Vừa rồi hắn ấn yết hầu anh mà suýt nữa ấn gãy cổ cho anh chầu trời luôn!
Lương Diệp cười thành tiếng, sau đó chưa hết thòm thèm tặc lưỡi: "Miệng ngươi nóng lắm."
Nụ hôn đầu của Vương Điền nhận về lời nhận xét tr@n trụi trắng trợn đến vậy, khóe môi anh