Lương Diệp không trốn, nhéo cổ tay anh.
Vương Điền bị đau, chiếc lệnh bài dính trên mặt Lương Diệp cứ vậy trượt vào lòng bàn tay hắn.
Hắn nói: "Xưa nay trẫm làm người đàng hoàng lương thiện, ngươi đúng là giỏi ngậm máu phun người."
Sau đó, hắn rề rà kéo vạt áo trước ngực Vương Điền ra, ném lệnh bài kia vào, còn tiện tay vỗ lồ ng ngực anh: "Thì ra cũng không gầy gò lắm."
Vương Điền túm tay hắn ra, ép bản thân bình tĩnh lại: "Ý ngươi là sao, Lương Diệp?"
"Cái gì mà ý là sao?" Lương Diệp tựa đầu lên vai anh rất đỗi tự nhiên, lười biếng ngáp một cái.
"Nếu ngươi muốn hợp tác cùng ta thì hãy đưa đề nghị với thái độ chân thành." Vương Điền đẩy đầu hắn ra, để hắn ngồi yên vị, tiện đà gỡ đôi chân quanh eo mình xuống, công-tư rạch ròi, nghiêm túc nói: "Tuy mạng ta nằm trong tay ngươi nhưng ngươi cũng cần có ta.
Ngươi đừng phủ nhận điều này."
Lương Diệp ngồi trên bàn đá, đuôi mày khẽ nhúc nhích.
"Dù nói Bắc Lương loạn trong giặc ngoài nhưng chướng ngại lớn nhất trước mặt ngươi hiện nay vẫn là Thôi Ngữ Nhàn và thế lực nội triều sau lưng bà ta.
Phần lớn quyền lực không nằm trong tay ngươi, ngoại triều kiệt sức, nhân tài như lúa còn xanh, ngươi thì bị Thôi Ngữ Nhàn quản thúc sát sao..." Vương Điền từ từ phân tích: "Trước ngươi định đi luôn thì không nói làm gì, nhưng bây giờ đã quay lại, ta không tin ngươi không muốn lật ngược tình thế."
Lương Diệp cụp mắt, nắm lấy tua rua ngọc bội bên hông anh, ngáp thêm cái nữa.
"Ta sẽ giúp ngươi." Vương Điền rút tua rua ra khỏi tay hắn: "Tuy nhiên, ngươi cần hiểu rõ rằng quan hệ giữa đôi ta là quan hệ hợp tác bình đẳng, cho nên đầu tiên, ngươi phải học được cách tôn trọng ta."
Lương Diệp nhăn mày: "Mạng ngươi là của trẫm, ngươi cũng là của trẫm."
"Ta không phải đồ của ngươi, cũng không phải người của ngươi, Lương Diệp à." Vương Điền vươn tay bóp gáy hắn.
Anh hơi cúi mình, nhìn sâu vào mắt hắn, nhếch môi cười khẽ: "Điều kiện của ta rất đơn giản.
Ta giải quyết phiền phức "Thôi Ngữ Nhàn" giúp ngươi, ngươi bỏ sâu độc trong người ta ra, cho ta một danh phận mới.
Ta sẽ rời khỏi Bắc Lương, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa."
Vừa dứt lời, sâu độc trong cơ thể anh bắt đầu làm loạn, khiến anh đau đến suýt không đứng vững.
"Ngươi đừng đe dọa ta." Mặt Vương Điền tái đi.
Song, anh vẫn cười nhìn hắn: "Nếu gi3t chết ta thì chẳng phải chuyến này ngươi sẽ phí công đi về sao?"
Lương Diệp nở nụ cười xán lạn với anh: "Trẫm thích ngươi thông minh như vậy đấy."
Cơn đau chợt gia tăng, Vương Điền lảo đảo, được Lương Diệp vươn dài cánh tay ôm vào lòng.
Trên người Lương Diệp có một mùi thơm thoang thoảng, dường như là hương xông được chế tạo riêng, khiến anh ngẩn ngơ trong phút chốc.
"Ngươi muốn trẫm làm sao thì trẫm học vậy là được." Lương Diệp thân thiết cạ môi lên cổ anh, siết chặt cánh tay ôm anh.
Tiếp đó, hắn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào khoảng không vô định, nói với gương mặt vô cảm: "Là vật hay người đều không thành vấn đề, nhưng ngươi phải là của trẫm."
Vương Điền đau đến cạn sức phản kháng, nghiến răng đáp: "Vậy ngươi có thể...!học cách nói chuyện tử tế trước được không? Bây giờ ta đâu thể bay hay biến mất tại chỗ, người sống sờ sờ đang ở chốn này, chạy sao nổi, ngươi cho sâu ngừng đi."
Lương Diệp ôm anh một lát như xác nhận rằng anh sẽ không chạy hoặc làm gì khác, mới chậm chạp để sâu độc thôi quậy phá.
Toàn thân Vương Điền đẫm đìa mồ hôi lạnh.
Anh dựa vào lòng hắn thở hồng hộc, mãi lâu sau vẫn chưa thể nói gì.
Lương Diệp mặc cho anh dựa vào, cứ vậy ngồi trên bàn.
Hắn đưa tay, lần lượt chạm lên các ngón tay đang run rẩy của anh, thắc mắc có vẻ rất thật lòng: "Vì sao ngươi không thể ngoan hơn chút vậy?"
Vương Điền chậm chạp dựng ngón giữa với hắn.
"Hành động này rốt cuộc có ý nghĩa gì?" Lương Diệp búng nhẹ ngón giữa của anh.
Khóe môi Vương Điền giật giật, mất sức nói: "Nghĩa là đ* chết ngươi."
"Thật tục tĩu." Lương Diệp nhướng mày: "Trông ngươi yếu đuối mong manh thế này, có cũng là bị trẫm..."
Coi bộ Hoàng đế Bệ hạ thấy tục tĩu thật nên ngừng lời một lát, không thốt ra được thành câu.
Hắn vươn tay kéo mặt Vương Điền: "Dám mắng trẫm nữa thì trẫm sẽ gọt ngươi thành người lợn đấy."
Vương Điền nhắm mắt nhíu mày, chẳng để bụng câu đe dọa của hắn: "Nếu ta qua được khảo sát của ngươi thì ngươi phải tiết lộ đôi chút kế hoạch của ngươi với ta, có vậy ta mới phối hợp tử tế được."
"Kế hoạch gì?" Lương Diệp quay sang li3m khóe môi anh, đôi môi ấm áp lưu luyến từ gò má đến vành tai anh, sau đó ngậm lấy vành tai cắn nhẹ.
Vương Điền nhấc tay đẩy mặt hắn ra: "Về phần cá nhân ta, ta không thích tình yêu công sở chút nào."
Dường như Lương Diệp không hiểu nghĩa câu này, ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn anh.
"Loại chuyên dùng bạo lực bắt nạt người khác, ép họ khuất phục cũng rất hèn." Vương Điền nghiêm mặt nói: "Khi ngươi muốn dùng người, dù đe dọa tính mạng họ là ắt có sự đảm bảo nhưng lại cực khó nhận về sự chân thành của họ.
Hiển nhiên, họ cũng không dốc lòng dốc sức làm việc cho ngươi.
Hễ thoát được khỏi tầm kiểm soát của ngươi, khả năng cao sau này họ sẽ còn bỏ đá xuống giếng và đâm sau lưng ngươi.
Giữa người với ngươi luôn cần có sự tin tưởng."
Lương Diệp nhíu mày: "Trẫm đã cho phép ngươi ngủ cùng trẫm, còn cho ngươi xem hang núi."
"Ngươi nên nói với ta rằng: Vương Điền, ta cần ngươi trợ giúp, mong ngươi hãy giúp ta." Vương Điền chỉ vào sâu độc màu đen đang dừng tại xương quai xanh của mình: "Chứ không phải khiến ta đau chết khiếp, khuất phục trước quyền hành của ngươi.
Nếu đổi thành người khác, ngươi có tin đối phương sớm đã hận ngươi thấu xương rồi hay không?"
Lương Diệp híp mắt: "Ngươi không hận trẫm sao?"
Vương Điền nhắm mắt thở dài, không đáp.
Lương Diệp thò tay chọc chọc cổ anh.
"Bao dung người khác là phẩm chất tốt đẹp, bao dung bản thân là bản năng của con người.
Ngươi vừa hay kẹt giữa người khác và bản thân, rất khó định nghĩa kiểu tình cảm này." Vương Điền nói khẽ.
Lương Diệp lặng thinh một lúc lâu, mới buồn bã đáp: "Trẫm nghe chẳng hiểu."
Vương Điền mở to mắt rồi lại nhắm vào: "Chưa đến mức hận nhưng cũng không thích, chỉ thấy đang tạo nghiệt."
Khả năng cao là do Lương Diệp kiếp trước làm nhiều chuyện thiếu đạo đức quá nên kiếp này anh mới phải quay về chịu chút đau khổ.
Khi anh mơ mắng sắp thiếp đi, dường như Lương Diệp lại nhét thêm thứ gì đó vào lòng anh.
Tuy vậy, anh thực sự chẳng còn tâm trạng xem, nhắm mắt vỗ bừa bụng hắn: "Đừng uống canh Bạch Ngọc nữa."
Dao lá liễu lượn quanh cổ họng anh của Lương Diệp khựng lại.
"Lúc đau đầu có thể tìm ta." Giọng Vương Điền nhỏ dần: "Thật đáng