Lúc Văn Tông xin gặp, Lương Diệp đang hằm hè nhìn chằm chằm tấu chương chất thành đống trên mặt bàn, điệu bộ chuẩn bị châm một mồi lửa cho xong chuyện.
"Thần kính chào Bệ hạ." Văn Tông run rẩy quỳ xuống đất hành lễ.
Lương Diệp chắp tay sau lưng bước xuống, ngồi tại bậc thềm: "Đứng dậy đi."
Văn Tông đang trên đà đứng dậy, nào ngờ chưa kịp cất lời đã nghe Lương Diệp nói: "Trẫm nạp mười tám phòng thiếp nhỏ cho thái phó nhé, thế nào?"
Văn Tông nghe vậy lập tức quỳ xuống tiếp, nghẹn ngào đáp: "Thưa Bệ hạ! Thân xác này của lão thần đã gần đất xa trời.
Thế...!thế còn ra thể thống gì nữa!"
"Thái phó khiêm nhường quá.
Ngày nào ngài cũng lên sổ con thúc giục trẫm tuyển tú.
Trẫm thấy thái phó dồi dào hơi sức phết đấy chứ." Lương Diệp chỉ tay ra sau, rầu rĩ nói: "Đến nửa số lượng sổ con trên bàn đều mang nội dung giục trẫm nạp phi."
Văn Tông quỳ dưới đất, đang định gạt lệ thì bị Lương Diệp giữ cánh tay nhấc thẳng lên.
Hai người nhìn nhau đắm đuối.
Nước mắt Văn Tông rặn ra cứ thế bị nuốt ngược về.
Ông cụ thở dài thườn thượt: "Bệ hạ à..."
"Trẫm biết." Lương Diệp thiếu kiên nhẫn cắt ngang lời ông cụ: "Trẫm nghe mấy đạo lý lớn lao của ông nhiều đến mức mọc kén trong tai rồi."
Văn Tông một lần nữa thở dài: "Bệ hạ không có người trong lòng thật ư?"
"Có." Lương Diệp thở dài: "Nhưng mà người ấy không muốn làm Hoàng hậu của trẫm."
Trường hợp một cô gái không muốn làm Hoàng hậu quả thực có tồn tại, vậy nên Văn Tông không ngạc nhiên gì.
Ông cụ ngập ngừng hồi lâu, mới căng mặt già nói: "Bệ hạ có thể sinh một đứa trẻ với người ta trước."
Lương Diệp nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, đáp: "Người ấy không sinh được."
Văn Tông hít hà một hơi: "Bệ hạ thực sự không cần ai khác ngoài người ấy sao?"
"Một thôi đã chẳng đủ dỗ dành rồi." Lương Diệp nói: "Thêm một nữa thì trẫm thà uống canh Bạch Ngọc."
Văn Tông lập tức khiếp đảm: "Tuyệt đối không được đâu Bệ hạ ơi!"
"Trẫm chỉ lấy ví dụ thôi." Lương Diệp đắc chí liếc ông cụ: "Nhân vật phong lưu, thê thiếp thành đàn như thái phó không hiểu được trẫm đâu."
Văn Tông chỉ hận hồi đó không đánh lòng bàn tay hắn thêm vài phát khi dạy dỗ.
Tuy nhiên, ông cụ hiểu tính Lương Diệp, thành thử cũng không mong sẽ thuyết phục được hắn, đành chuyển sang chủ đề khác: "Bệ hạ, liệu ngài còn nhớ đạo "Quân vương nhân ái" từng đề cập với lão thần lúc trước chăng?"
"Ồ." Lương Diệp chẳng hề ấn tượng tẹo nào, vả lại xưa giờ hắn chưa từng định làm một vị vua giàu lòng nhân ái, bèn cười giả lả đáp: "Trẫm không nhớ."
Chắc lại là cái gì Vương Điền nói với ông cụ này rồi.
"Lão thần hãy còn nhớ rõ Bệ hạ từng nói rằng Quân vương nhân nghĩa, bề tôi có tài, vua tôi phối hợp, đời dân an lành." Ông ngẩng đầu nhìn về phía Lương Diệp: "Đợi đến khi thiên hạ thái bình, bốn mùa ấm êm...!ấy chính là lúc chính sách cai trị nhân từ của bậc quân vương đã thành công."
Lương Diệp khẽ híp mắt, không nói gì.
"...! Thế nhưng gần đây lão thần lại nghe phong thanh rằng người định chôn sống bốn mươi nghìn tù binh Hắc Giáp Vệ và lưu đày cửu tộc vài chục thần tử phản loạn." Văn Tông chầm chậm nói: "Bệ hạ, phần đông Hắc Giáp Vệ là con cháu các gia đình bề thế.
Hiện nay, người ở cả trong lẫn ngoài hoàng thành đều lo lắng không yên.
Bệ hạ à, hồi còn tại vị, Tiên đế đã đưa ra chủ trương về nền chính trị nói không với lạm sát hà khắc.
Hôm nay lão thần to gan, mong Bệ hạ có thể nghĩ kỹ rồi hãy làm."
"Năm ấy Thôi Ngữ Nhàn cùng nhà họ Thôi, nhà họ Giản và một tụ thế gia khác tàn sát gần sạch người trong phạm vi hoàng thành, đến đứa bé sơ sinh cũng chẳng tha." Lương Diệp nhếch môi, giọng điệu chợt trở nên lạnh lùng: "Khiêng xác ra ngoài ròng rã một tháng trời chưa hết, đập vào mắt toàn hình ảnh những khúc tay, khúc chân...!Thái phó, lúc đấy sao ông không khuyên can đi? Giờ lại muốn trẫm tha cho bọn họ? Đây là thứ đạo lý gì thế hử?"
Ánh mắt tàn độc của hắn dừng tại Văn Tông.
Song, ông cụ chẳng hề khiếp đảm, chỉ đỏ mắt nhìn người học trò, cũng là đế vương mà mình đã đi một quá trình gian truân để đào tạo này.
Ông cụ vén vạt áo, quỳ phịch xuống, quyết liệt nói: "Bệ hạ, bởi vì ngài là Hoàng đế."
Lương Diệp đứng ở bậc thềm cao nhìn xuống ông cụ, chẳng nói chẳng rằng.
"Ngài là Hoàng đế của cả Đại Lương, là bầu trời của ngàn vạn con dân Đại Lương.
Từng mối hận thù, từng niềm vui giận, từng lời nói, từng cử chỉ và từng việc ngài làm đều liên quan đến muôn vàn bá tánh khắp thiên hạ." Văn Tông dập đầu nói: "Nếu ngài chôn sống bốn mươi nghìn người này, đồng thời lưu đày cửu tộc, giết sạch những thần tử phản loạn ấy thì nhân số Đại Đô sẽ vơi mất quá nửa.
Mười thế gia sau chỉ còn hai, ba.
Đại Đô sẽ gặp nguy mất! Nước Lương sẽ gặp nguy mất!...!Bệ hạ ơi, tức nước vỡ bờ!"
Văn Tông ngẩng đầu lên rồi dập đầu tiếp: "Bệ hạ, bản thân ngài cũng biết hành động ấy không ổn chút nào nên đến tận bây giờ vẫn chưa ban thánh chỉ.
Vết xe đổ triều Đại An bị diệt vong hãy còn ngay trước mắt.
Bệ hạ, ngài tốn bao công sức mới đi đến hôm nay, tuyệt đối đừng để thất bại trong gang tấc tại đây mà!...!Bệ hạ ơi!"
Lương Diệp lạnh lùng nhìn ông cụ gườm gườm, lẩm bẩm: "Mọi người chết chung thì tốt biết bao."
Văn Tông sửng sốt ngẩng đầu, bị khí thế chết chóc và màu máu sâu trong mắt Lương Diệp dọa toát ra mồ hôi lạnh: "Bệ hạ..."
"Trẫm chỉ đùa chút thôi." Lương Diệp nhếch môi cười.
Văn Tông đang định dập đầu tiếp, lại được hắn đích thân đỡ dậy, nhất thời sinh lo sợ khi được ưu ái.
"Thái phó đã cao tuổi, đừng hở ra là quỳ thế." Lương Diệp buông ông cụ ra, quay gót bước lên bậc thềm cao: "Nếu thái phó đã tự mình cầu xin cho bọn họ thì trẫm sẽ suy tính cẩn thận."
"Bệ hạ thánh minh!" Văn Tông sụt sịt nói: "Bệ hạ thánh minh!"
Khi Văn Tông rời khỏi, Lương Diệp đứng lặng thinh, nhìn chằm chằm những tấu chương ấy hồi lâu, bỗng quạt tay áo, hất hết toàn bộ xuống đất.
Đám người Vân Phúc và Dục Anh quỳ ngoài thư phòng không dám vào.
Sung Hằng lẳng lặng nhảy khỏi xà nhà, ngồi xổm nhặt nhạnh sổ con dưới đất.
"Đừng nhặt." Lương Diệp bỗng cất lời: "Toàn mấy thứ nhảm nhí."
Sung Hằng đặt sổ con lên bàn, vắt hết óc suy nghĩ một lúc lâu, mới dè dặt hỏi: "Chủ tử ơi, đã hai ngày nay ngài chưa tới thăm Vương Điền.
Ngài muốn đi gặp hắn không ạ?"
Chỉ cần Vương Điền ở đây, chủ tử cậu thường sẽ vui vẻ, trên hết là không giận đến mức này.
Nào ngờ lần này Lương Diệp không đồng ý.
Hắn cười lạnh lùng nói: "Hôm qua Vương Điền vừa đến phủ Văn Tông là hôm nay Văn Tông đã dám đến xin cho những kẻ đó.
Trẫm luôn cho rằng hắn hiểu trẫm nghĩ gì, vậy mà cuối cùng hắn thà xin cho kẻ thù của trẫm, còn gì mà cai trị nhân từ.
Đúng là to gan lắm rồi!"
Sung Hằng lại lẳng lặng lùi về sau một bước.
Cơn giận trong đôi mắt Lương Diệp có xu thế ngày một nghiêm trọng hơn.
Dẫu cho ngay từ đầu, hắn đã biết mình không thể thành công giết được những kẻ này...!nhưng việc Vương Điền thông qua trung gian xin cho họ trái lại đã khiến suy nghĩ chống đối nơi sâu thẳm con tim hắn bùng lên.
Người khác khuyên cũng được thôi, vậy mà hết lần này tới lần khác toàn là Vương Điền.
Lương Diệp hiếm có lần nổi cáu ra mặt.
Nguyên đêm hôm ấy, không gian trong đại điện thấm đẫm màu u ám chết chóc, mãi tới khi Lý Bộ xin gặp.
"Bẩm Bệ hạ, hôm nay vi thần đi bắt mạch cho Vương đại nhân, tình trạng