Chuyển ngữ: Trầm Yên
............................................................
Hôm sau, khi Vương Điền thức giấc, đệm chăn bên cạnh đã lạnh ngắt, hiển nhiên Lương Diệp rời khỏi đây lâu rồi.
Vu Lang nghe tiếng thì bước vào, cầm theo áo bào màu đen: "Quần áo đã được hun ấm thưa công tử."
"Vất vả rồi." Vương Điền nhận lấy mặc vào.
Theo hành động của anh, vạt áo trước ngực bị kéo ra chút, thấp thoáng những dấu vết xanh tím như dấu răng.
Vu Lang hơi ngạc nhiên, định xem kỹ hơn, tuy nhiên Vương Điền đã mặc đồ xong, che đi toàn bộ những dấu vết ấy dưới lớp áo.
"Sao vậy?" Vương Điền thấy cậu ngẩn người thì cười quơ tay trước mặt cậu.
Vu Lang hoảng loạn cúi đầu: "Bộ đồ của công tử đẹp thật.
Ta chưa từng thấy kiểu dáng này ở Đại Đô."
"Làm bừa đấy." Vương Điền mặc thêm áo khoác, thắt đai lưng rồi vuốt v e chiếc mặt nạ đã được dán ổn thỏa: "Hôm nay ta về hơi muộn, dặn phòng bếp không cần phải chuẩn bị cơm nhé."
"Vâng." Vu Lang hỏi: "Công tử có cần ta đi theo không ạ?"
"Không cần, ngươi theo quản gia Chu đi lo liệu chuyện bên quán rượu đi." Vương Điền nói.
Vu Lang rời đi hơi lưu luyến, bản thân Vương Điền thì không dẫn theo người hầu, một mình vui vẻ thư thái ra khỏi phủ.
**
"Bên này Trọng Thanh ơi!" Tại phòng trà náo nhiệt, có một công tử mặt mày tuấn tú vẫy tay với anh.
"Ta đến muộn rồi ư?" Vương Điền cười đi tới.
Kỳ Minh cười đáp: "Không muộn, không muộn, ta vội muốn gặp cậu nên tới sớm thôi."
"Lạc Hoằng huynh thẳng thắn vậy, trái lại khiến ta xấu hổ rồi." Vương Điền bưng chén trà lên, pha trò: "Lấy trà thay rượu, mời huynh một chén."
"Ha ha ha, không đảm đương nổi, quả thực không đảm đương nổi." Kỳ Minh cười to: "Ngày ấy gặp gỡ tại phủ của thầy, ta và Trọng Thanh chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Nếu không phải đang bận việc thì chắc chắn ta sẽ theo cậu về phủ."
Hôm ấy, Vương Điền đến thăm gặp Văn Tông, đúng lúc Kỳ Minh cũng ở đó.
Vì vậy, Văn Tông tiện thể giới thiệu người học trò này của ông với anh luôn.
Mặc dù trước đây Vương Điền đã từng gặp Kỳ Minh nhưng trong thân phận của Lương Diệp, thành thử hai người thân thiết đến mấy cũng bị ngăn cách bởi thân phận vua-tôi, thêm vào là nhiều bất tiện trong hoàng cung.
Bây giờ kết bạn bằng thân phận thật, hiển nhiên sẽ còn thân thiết hơn.
"Được thôi, tối nay hãy về phủ ta, ta mời huynh ăn cơm." Vương Điền đồng ý một cách dứt khoát.
"Ầy, nếu cậu nói vậy thì ta đi thật đấy." Kỳ Minh chỉ vào anh.
Vương Điền cười đáp: "Huynh mà không tới là ta không bao giờ mời huynh nữa đâu."
Hai người uống vài chén trà tại phòng trà, sau đấy cùng nhau đến Quốc Tử Giám.
**
Quốc Tử Giám của Đại Đô chiếm diện tích khá lớn tại phố Quang Lộc phía Đông thành đô.
Cổng lớn nguy nga hùng vĩ.
Vương Điền quan sát câu đối trước cổng, vừa nhã nhặn chính trực, vừa không mất đi khí thế sắc bén, bản thân nó lại chứa đựng phong thái hào sảng phóng khoáng.
Kỳ Minh giới thiệu cho anh: "Đây là câu đối do Phòng Vãn Thần - vị tướng nổi tiếng của tiền triều đích thân đề bút.
Năm ấy, vương triều Đại An tựa mặt trời ban trưa, Phòng Tương đi tuần phía Bắc thấy vùng đất này thiếu trường học nên đã tự mình đốc thúc xây dựng một ngôi trường.
Về sau thế sự xoay vần, chiến hỏa liên miên, thế nhưng thư viện này lại được bảo tồn một cách thần kỳ.
Sau nữa, Hoàng đế Thánh Tổ* xây dựng thêm thư viện Vạn Huyền, cũng chính là Quốc Tử Giám ngày nay."
*Thường là những vị vua đưa triều đại đến độ thịnh trị.
Vương Điền từng thấy tên Phòng Vãn Thần trong ghi chép về các danh tướng trong cung.
Sau triều Lễ, triều Đại An được thành lập.
Trải qua hai đời ngai vàng không yên, khi ấy bậc đế vương đã cao tuổi, chìm đắm trong việc theo tiên hỏi đạo, không màng chuyện triều chính, qua đời vì lạm dụng đan dược.
Đế vương còn thơ bé kế vị, thiên hạ rung chuyển.
Phòng Vãn Thần tiếp nhận nhiệm vụ vào phút lâm nguy, gánh vác giúp vị vua nhỏ tuổi chuyện triều chính, ba lần xuất chinh dẹp yên cơn sóng giữ, nâng vương triều Đại An nguy ngập mối đe dọa lên thẳng đỉnh núi, kéo dài tới tận 369 năm sau.
Chẳng qua, điều khiến người ta bàn luận hăng say nhất trong dã sử chính là mối quan hệ khó bề phân biệt giữa danh tướng này và vị vua nhỏ tuổi mà hắn tự mình nâng đỡ.
Thậm chí có người còn quy tội vua Lệ tiền triều lập nam hậu khiến triều Đại An bị hủy diệt hẳn là do tác phong tổ tiên hơn ba trăm năm trước của ông ấy không đàng hoàng...
Vương Điền và Kỳ Minh vừa đi vào, vừa bàn luận về việc này.
Kỳ Minh nói: "Tuy nhiên theo ta thấy, việc An Lệ đế lập nam hậu chẳng qua chỉ là một cái cớ bị phóng đại thôi.
Từ đời An Linh đế, triều Đại An đã có xu hướng suy tàn.
Thiên tai mấy năm dai dẳng không ngớt, chức quan khắp triều đình rườm rà tạp nham, mầm mống thối nát mọc lên lan tràn.
Hai đời vua liên tiếp đều vô cùng hiếu chiến, nơi nơi phất cờ khởi nghĩa.
Dẫu Phòng Vãn Thần có sống lại cũng khó cứu vãn được đà suy tàn này."
Vương Điền gật đầu tán thành: "Chuyện tình cảm của bậc đế vương luôn dễ liên hệ hơn tình hình triều đình.
Giờ đã qua biết bao năm, ai mà biết được sự thật ra sao? Cũng chỉ là kể lại chuyện cũ."
Tiếng đọc sách lanh lảnh vang ra từ căn phòng.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Khi quẹo qua hành lang dài, thấy một cây tùng xanh tươi đang đứng thẳng ngạo nghễ, Kỳ Minh nhớ lại thuở xưa: "Năm ấy, khi cùng học tập tại Quốc Tử Giám, ta và sư đệ luôn thích trèo tường ở đây trốn học ra ngoài.
Cảm giác như mới ngày hôm qua, ấy vậy mà chớp mắt đã đến tuổi nhi lập.
Các bạn học cùng khóa giờ cũng rải rác muôn phương, không còn nghe được tiếng đọc sách năm nào, chỉ thấy duy độc cây tùng xanh đứng thẳng đón gió tuyết."
Vương Điền vỗ vai y: "Đời người là những lúc hợp tan.
Xin chớ buồn thương, bạn thuở xưa đi rồi nhưng vẫn còn những người trước mắt."
Kỳ Minh thấy anh nghiêm mặt chỉ vào mình thì không khỏi cười nói: "Trọng Thanh ơi là Trọng Thanh, cậu đúng là một người kỳ diệu mà."
"Kỳ diệu hay không còn chờ kiểm chứng đã.
Ta không thể cứ nhìn huynh cạn lời cứng họng với cây tùng ở đây mãi được." Vương Điều đùa vui: "Ta tới vì có công chuyện phải làm đó."
"Xem trí nhớ của ta này." Kỳ Minh vỗ tay một phát, rảo bước dẫn anh đi về phía trước: "Cháu cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Không biết Lưu Sách chuẩn bị những sách gì, ta nên hỏi kỹ cậu."
"Tầm năm, sáu tuổi." Vương Điền đáp: "Tạm coi là biết ít chữ, siêu nhát gan, cả ngày nói không nổi một câu."
"Ôi chao, vậy phải mời một người thầy dạy dỗ cẩn thận thôi." Kỳ Minh nói: "Tiểu Lục nhà ta cũng sàn sàn tuổi cháu cậu mà cả ngày ríu ra ríu rít như chim ri, hận không thể lật luôn nóc nhà lên."
Vương Điền nhìn y, hơi hoảng hốt: "Tiểu Lục? Lạc Hoằng huynh có mấy đứa con rồi?"
Kỳ Minh cười tủm tỉm đáp: "Không nhiều lắm, không nhiều lắm đâu.
Ba con gái, hai con trai, bé lớn nhất năm nay đã mười tuổi."
Vương Điền chắp tay ngưỡng mộ.
"Nhắc mới nhớ, nhà cậu có mấy đứa?" Kỳ Minh cười nói: "Hai năm sau là con gái nhà ta đến tuổi bàn chuyện hôn nhân rồi.
Nếu Trọng Thanh không chê thì có lẽ chúng ta thành thông gia được đấy."
"..." Vương Điền nhìn y, một lời khó nói tỏ: "Ta chưa cưới vợ."
Lần này đến lượt Kỳ Minh ngạc nhiên.
Y hỏi mà không thể tin nổi: "Cậu chưa cưới vợ?"
Vương Điền lặng lẽ quay mặt đi.
Bấy giờ, Kỳ Minh mới bất giác nhận ra phản ứng của mình hơi quá đà, bèn ho khẽ một tiếng, nói: "Trọng Thanh phong lưu phóng khoáng, cưới vợ muộn chút cũng không sao."
Vương Điền cười khẽ, lại nghe Kỳ Minh nói tiếp: "Kể ra năm nay Bệ hạ của chúng ta đã hai mươi sáu mà hậu cung vẫn vắng bóng phi tần, dưới gối cũng không có mụn con nào.
Trước đây Thôi Thị nắm quyền, ép buộc bệ hạ đến bước đường này.
Hiện nay Thôi Thị bị lật đổ rồi, Bệ hạ nên nạp phi mở rộng hậu cung, sinh con nối dõi, thế mà giờ vẫn chưa thấy động thái gì, đúng là khiến người ta sốt ruột."
Nụ cười trên môi Vương Điền hơi chững lại: "Nếu Bệ hạ không có con nối dõi thì sao đây?"
"Không được nói những lời này đâu Trọng Thanh à." Kỳ Minh nói: "Bệ hạ đang độ trẻ trung mạnh khỏe, sao lại không có con nối dõi cho được?"
Vương Điền lặng lẽ nhíu mày: "Ồ."
"Ta nghe nói hôm ấy tại điện Nghị Sự, Thôi Thị chỉ ra và xác nhận nhị công tử Thôi Kỳ của nhà họ Thôi đích thực là người con trai thứ mười sáu của Tiên đế, còn có một hoàng tôn không rõ tung tích.
Mặc dù lời nói dối của Thôi Thị đã được nhị công tử nhà họ Thôi tự mình vạch trần nhưng khó ngăn được về sau có người lấy việc này ra để bàn tán." Kỳ Minh lo lắng: "Hiện nay, các thế gia lớn đều đang rục rịch.
Nếu Bệ hạ tuyển tú, nạp con gái thế gia vào làm phi thì sẽ có thể ủi an lòng người, đồng thời lấp kín miệng lưỡi thế gian...!Tiếc rằng thầy đã khuyên can vài lần nhưng Bệ hạ vẫn không nghe lọt tai."
"Chắc là Bệ hạ có dự định riêng." Vương Điền cất giọng lạnh lùng.
"Ngày mai vào chầu, ta sẽ tiếp tục khuyên Bệ hạ cùng thầy." Kỳ Minh vỗ bờ vai anh, cười nói: "Trọng Thanh à, Bệ hạ xem trọng cậu cực kỳ, cậu cũng nên khuyên nhủ Bệ hạ nhiều hơn mới đúng."
Vương Điền nhếch môi: "Ta không xen vào chuyện nhà của Bệ hạ."
"Hồ đồ rồi Trọng Thanh.
Đây đâu chỉ là chuyện nhà của Bệ hạ.
Đây chính là việc nước liên quan đến toàn bộ Đại Lương đó." Kỳ Minh lắc đầu nói: "Việc này tuyệt đối không thể theo tính tình Bệ hạ được."
**
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến chỗ lấy sách.
Bỗng, có một thanh niên mặc đồng phục học sinh Quốc Tử Giám xông ra.
Vương Điền bất ngờ bị đối phương đụng cho lảo đảo.
Đối phương chắp tay qua quýt: "Xin lỗi."
Nói xong đi thẳng không thèm ngoảnh đầu.
"Ý Viễn! Sở Ý Viễn! Sở Canh, cậu đứng lại đó cho ta!" Có người đuổi từ trong phòng ra, bị Kỳ Minh túm chặt.
"Trạch Phàm." Kỳ Minh nhìn người đang trong cơn giận dữ: "Chuyện gì thế?"
Thấy là y, đối phương mới dằn cơn giận nơi đáy mắt xuống một cách miễn cưỡng: "Ôi đừng nói nữa, còn ai vào đây ngoài cậu em họ đằng ngoại kia của ta chứ! Năm nay thi trượt, tốn bao nhiêu công sức mới cho cậu ta vào Quốc Tử Giám được! Kết quả đã trốn học còn bị bắt quả tang...!Khỏi nói về cậu