Một đứa trẻ chưa đủ tuổi trưởng thành như Lý Diệu Huy lại tỏ ra hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng như thế không khỏi khiến Lâm Tử Sâm cảm thấy có lỗi.
Rõ ràng chính anh là người đưa ra đề nghị nhập hộ khẩu mà hiện tại anh cũng là người nuốt lời, có lẽ đứa trẻ này thất vọng về anh lắm.
Lâm Tử Sâm lại xoa đầu Lý Diệu Huy rồi dùng giọng điệu thấm thía nói:
“Cháu an tâm, sau này cháu cũng là con của chú, những gì bé Đậu có cháu đều sẽ có.
”
Lý Diệu Huy lắc đầu, sau đó nhào vào lòng ngực của anh rồi đáp:
“Cháu không cần những thứ đó, chỉ cần chú không bỏ rơi cháu là được rồi.
”
Trẻ con biết khóc có kẹo ăn, nhưng trẻ con biết hiểu chuyện đúng lúc sẽ càng được yêu thương.
Quả nhiên Lâm Tử Sâm dung túng cho cậu ta ôm mình một lúc lâu, đợi đến khi cậu ta mệt mỏi muốn ngủ rồi mới rời khỏi phòng bệnh.
Anh không đến chỗ của Lê Gia Bảo mà tiến thẳng tới nhà của vị chiến hữu thượng úy kia hoàn thành thủ tục cho Lý Diệu Huy càng sớm càng tốt.
Lâm Tử Sâm vừa đi, Lý Diệu Sinh lập tức xuất hiện, nhìn thấy ba mình, Lý Diệu Huy hơi bất ngờ buộc miệng hỏi:
“Sao ba lại ở đây?”
Lý Diệu Sinh xụ mặt nhìn cậu ta, ánh mắt toát lên vẻ giận dữ nghiến răng hỏi:
“Vậy theo mày tao đang ở đâu? Bệnh viện tâm thần à? Ranh con mày giỏi lắm, tao nuôi mày từng ấy năm để mày nhòm ngó người đàn ông của tao, còn muốn tống tao vào nhà thương điên.
”
Lý Diệu Sinh vừa nói vừa áp sát lại gần Lý Diệu Huy, cậu ta sợ hãi lùi về sau, cậu ta hơi sợ trạng thái hiện tại của gã, một kẻ điên có thể làm ra chuyện gì cậu ta thật không dám tưởng tượng.
“Ba nghe con nói, thật ra con làm tất cả đều vì ba, hiện giờ chú Sâm đã chán ghét ba rồi, nếu con không cố giữ chân chú ấy thì làm sao ba còn cơ hội tiếp xúc với chú ấy?”
Lý Diệu Sinh nhếch môi cười nhạo nói:
“Còn không phải là vì mày muốn nhào vào lòng anh ấy sao? Thật không ngờ tao lại nuôi ra một đứa con trai lẳng lơ trắc nết như mày đấy.
”
Lý Diệu Huy siết chặt tấm chăn dưới thân cố gắng để mình không lộ ra biểu cảm căm hận, nếu gã đã vô dụng không nắm được trái tim của Lâm Tử Sâm thì để cậu ta tự làm lấy, đã không biết ơn thì thôi còn ngang nhiên đứng đây chỉ trích mắng chửi cậu ta nữa chứ.
Nhưng hiện tại không thể làm căng với Lý Diệu Sinh, cậu ta vẫn còn có thể lợi dụng được người cha này.
Vì thế Lý Diệu Huy ngẩng đầu lên, nước mắt rưng rưng:
“Con không có, con chỉ xem chú Sâm như cha mình thôi, con cố gắng giành chú về cho ba, tại sao ba lại nặng lời với con như vậy hu hu…”
Lý Diệu Sinh cau mày nhìn con trai của mình, cậu ta thừa hưởng trọn vẹn vẻ đẹp của gã, thậm chí còn quyến rũ hơn vài phần nên khi thấy cậu ta ôm lấy Lâm Tử Sâm, gã mới nổi cơn thịnh nộ, nhưng bây giờ ngẫm lại thì cậu ta chỉ mới là một đứa trẻ mười bốn tuổi, làm sao dám cưới người đàn ông của ba mình được?
Nghĩ đến đây gã thở ra một hơi, sau đó nhẹ giọng an ủi:
“Là ba không tốt, bởi vì thời gian trước bị chú Sâm của con ép đi khám tâm lý nên ba không khống chế được tâm trạng của mình.
”
Lý Diệu Huy tựa đầu vào vai gã nấc nghẹn nói:
“Con không trách ba, con muốn ba và chú Sâm về bên nhau để con có một gia đình trọn vẹn, vốn dĩ chú Sâm đã cho con vào chung hộ khẩu của chú rồi nhưng đột nhiên hay tin Lê Gia Bảo mang thai, sau khi trở về chú ấy đã chuyển hộ khẩu của con sang nhà khác.
”
Lý Diệu Sinh vừa nghe Lê Gia Bảo lại mang thai thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, nếu Lý Diệu Huy được vào hộ khẩu của Lâm Tử Sâm thì chẳng khác nào thừa nhận gã là người tình của thiếu tướng.
Ấy vậy mà tất cả đều bị tên