Lâm Tử Sâm xử lý xong chuyện chuyển hộ khẩu, đang định tới bệnh viện thăm Lê Gia Bảo thì nhận được tin ông Hữu đang đợi mình ở dinh thự, vì thế anh chỉ có thể đến gặp cha vợ trước.
May mắn hôm nay bà Ánh đã ra ngoài mua sắm với bạn bè, nếu không khi nhìn thấy ông Hữu chắc chắn bà ta sẽ lại mỉa mai ông một phen.
Lâm Tử Sâm mời cha vợ vào phòng riêng nói chuyện, cửa phòng đóng lại, sau khi mời ông ngồi xuống ghế anh bèn hỏi:
“Sao cha lại đến tìm con?”
Ông Hữu vẫn đứng đó, đôi mắt toát lên sự mệt mỏi và đau lòng, sau đó “bùm” một tiếng quỳ xuống trước mặt anh.
Lâm Tử Sâm hoảng hốt vội nâng ông dậy nhưng ông nhất quyết không chịu, thậm chí còn dập đầu với anh, cầu xin:
“Ngài thiếu tướng, tôi không biết dạy con để nó nằng nặc đòi lấy ngài cho bằng được, hiện tại nó đã nhận được quả báo thích đáng rồi, xin ngài tha cho con trai của tôi đi.”
Lâm Tử Sâm sửng sốt, cả người như bị bấm nút dừng, anh thấy rõ sự thất vọng của ông qua ánh mắt ông nhìn mình, điều này khiến anh cảm thấy cực kỳ khó chịu và bất an.
Anh khụy gối xuống quỳ song song trước mặt ông Hữu, đầu cúi thấp run rẩy nói:
“Con biết thời gian trước con đã làm nhiều điều khiến Gia Bảo khổ sở, nhưng con tuyệt đối không để điều đó tái diễn nữa, con có thể lấy danh dự của một người lính ra thề.”
Ông Hữu lắc đầu, trên khuôn mặt già nua hằn lên sự khắc khổ, ông nói:
“Tôi chưa bao giờ nghi ngờ lời hứa của ngài, nhưng khoảnh khắc Gia Bảo bị đẩy vào phòng cấp cứu tôi rất sợ sẽ mất đi đứa con này vĩnh viễn.
Thiếu tướng, không phải ngài làm không tốt mà có lẽ do hai người không thích hợp ở bên nhau, ông già này quỳ ở đây xin ngài đồng ý ly hôn đi được không?”
Lâm Tử Sâm siết chặt nắm đấm, cảm xúc bất lực, chán nản xen lẫn không cam tâm đua nhau kéo tới.
Anh đã rất cố gắng để giành lấy tình yêu cho chính mình nhưng tại sao hết người này đến người khác đều muốn anh phải xa người anh yêu?
Ông Hữu thấy anh vẫn cố chấp không đồng ý ly hôn bèn lao thẳng đến bên cửa sổ, cắn răng nói:
“Nếu ngài thiếu tướng không đồng ý thì tôi cũng chỉ có thể nhảy xuống, hy vọng cái chết của tôi có thể khiến mối nghiệt duyên này kết thúc.
Mắt thấy cha vợ muốn nhảy thật, Lâm Tử Sâm gấp gáp gọi ông lại, từ đây nhảy xuống không đến nỗi phải chết nhưng không tránh khỏi sẽ bị thương nặng, nếu để Lê Gia Bảo biết anh bức cha cậu nhảy lầu, cậu chắc chắn sẽ liều mạng với anh, nói không chừng còn làm ra chuyện không thể cứu vãn.
Nghĩ đến đây lồng ngực của anh càng thêm nặng nề, sau cùng anh thở hắt ra một hơi, nói:
“Hiện giờ Gia Bảo đang mang thai không thể chịu xúc động mạnh, tạm thời con sẽ không ép buộc em ấy về bên cạnh mình, nhưng con hy vọng cha không ngăn con qua lại chăm sóc con của con.”
Ông Hữu biết Lâm Tử Sâm đã nhường bước nên cũng không ép buộc anh nữa, không phải ông không cho anh cơ hội mà là tính cách của anh và Lê Gia Bảo quá trái ngược, không bên nào chịu thua bên nào, vậy nên cách tốt nhất chính là đường ai nấy đi.
Ông Hữu bước xuống, nói:
"Mong ngài giữ lời."
Sau đó ông cũng không nán lại dinh thự mà rời đi ngay, hôm nay ông dùng tính mạng uy hiếp Lâm Tử Sâm thì tương lai hai bên cũng không còn tình nghĩa gì nữa, ông vẫn nên tập trung lo lắng cho con trai và cháu ngoại của mình thì hơn.
Lâm Tử Sâm đứng bên cửa sổ nhìn ông Hữu đi xa dần, trong lòng nặng trĩu.
Con đường theo đuổi vợ của anh ngày một khó khăn rồi.
Reng reng reng…
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên dồn dập, Lâm Tử Sâm đi qua nhấc máy lên thì bên kia lập tức truyền tới giọng nói gấp gáp của cấp dưới:
“Không xong rồi thưa thiếu tướng, phu nhân đã mất tích.”
…
Khi Lê Gia Bảo tỉnh lại thì đã phát hiện mình trước mặt mình chỉ toàn xi măng gạch đá lởm chởm.
Lúc này tay chân của cậu đã bị trói chặt, đầu óc cậu vẫn còn choáng váng, đoán chừng đây là tác dụng phụ do thuốc mê gây ra.
Lê Gia Bảo cười khổ, tình huống này thật quen thuộc, ba năm trước khi vừa biết tin mình mang thai bé Đậu thì cũng bị bắt cóc, có lẽ đây là trò cũ do Lý Diệu Sinh lặp lại đi.
“Tỉnh rồi à?”
Một giọng nam vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lê Gia Bảo, cậu nhìn gã đàn ông bặm trợn ở đối diện, lại nhìn năm sáu tên khác đang đứng canh phía trước, nhíu mày hỏi:
“Các người muốn gì? Nếu muốn tống tiền Lâm Tử Sâm thì không cần,