Lê Gia Bảo nghe lời thú tội của Lâm Tử Sâm, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót, nếu anh nói ra trước khi cậu bị bắt cóc thì có lẽ cậu sẽ thử tin tưởng anh một lần nữa.
Nhưng bây giờ trái tim của cậu đã tan nát rồi, cậu không còn khẩn cần tình yêu nữa mà chỉ muốn con của mình bình yên.
“Thiếu tướng, ngài không cần phải quỳ xin lỗi tôi, thật ra đây là lỗi của tôi, tôi không nên khẩn cầu tình yêu không dành cho mình làm ngài phải khó xử, tôi…”
“Gia Bảo, em đừng nói vậy, anh mới là người yêu em trước.
”
Lâm Tử Sâm cắt ngang lời nói của Lê Gia Bảo, chuyện xảy ra trong thời gian qua, cậu là người vô tội nhất, rõ ràng không làm gì nhưng lại phải gánh chịu đau khổ không thuộc về mình.
Có lẽ cả đời này dù làm trâu làm ngựa anh cũng sẽ không thể bù đắp được tổn thương mình mang đến cho cậu.
Lâm Tử Sâm cầm tay Lê Gia Bảo đặt lên môi của mình, anh nâng niu cậu giống như một bình hoa bằng sứ vô cùng quý giá cũng cực kỳ yếu ớt, anh hận không thể mang tất cả những gì tốt đẹp nhất cho cậu.
“Gia Bảo, anh đã tống Lý Diệu Sinh vào viện tâm thần, cả đời này cậu ta sẽ không thể ra ngoài, còn Diệu Huy thì anh nhận ủy thác của cha nó không thể không lo, nhưng anh không để nó bên cạnh mà chuyển cho đồng nghiệp chăm sóc giúp, từ này về sau không ai ức hiếp em nữa rồi.
”
Thấy Lê Gia Bảo vẫn im lặng không tỏ vẻ vui buồn gì, Lâm Tử Sâm hạ quyết tâm nói:
“Nếu anh làm em không thích, anh cũng sẽ biến mất khỏi tầm mắt của em…”
Lúc nói những lời này cổ họng của anh cứ nghèn nghẹn, chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này không được gần gũi vợ con nữa là trái tim anh lại đau nhói.
Lê Gia Bảo nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Lâm Tử Sâm không khỏi thở dài.
“Ngài không cần phải rời đi, sau này an toàn của bé Đậu và đứa nhỏ trong bụng nhờ hết vào ngài.
”
Còn cậu thế nào cũng được, thậm chí nếu anh bắt cậu làm nô lệ hầu hạ giường chiếu cho anh thì cậu vẫn sẽ bằng lòng.
Lâm Tử Sâm không hề biết suy nghĩ thật sự của Lê Gia Bảo nên khi nghe cậu nói vậy thì tưởng cậu đã cho mình cơ hội, anh vui mừng nhào tới ôm chặt cậu vào lòng.
Ngửi mùi trầm hương trên người cậu, anh mới cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm.
“Gia Bảo, tương lai chúng ta sẽ thật hạnh phúc.
”
Không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi Lâm Tử Sâm nghĩ rằng cậu sẽ không đáp lời mình thì một tiếng “ừm” cực khẽ đã vang lên bên tai anh.
Lâm Tử Sâm không sao kìm nén được tâm trạng vui sướng, khuôn mặt liệt quanh năm của anh lộ ra một nụ cười cứng đờ trông khá buồn cười.
Nếu không phải dè chừng đứa nhỏ trong bụng Lê Gia Bảo thì anh đã sớm ôm cậu xoay mấy vòng rồi.
Lâm Tử Sâm cẩn thận đẩy Lê Gia Bảo nằm xuống giường ân cần dặn dò:
“Trời đã tối muộn em nên đi ngủ rồi, tối nay anh sẽ ngủ trên sô pha bên kia, tuyệt đối không làm phiền em.
Đợi ngày mai anh đưa em về báo tin vui cho cha và em vợ.
”
“Ừm.
”
Lê Gia Bảo dịu ngoan gật đầu.
Lâm Tử Sâm lại hôn lên trán cậu một cái rồi tự giác đi tắm rửa sau đó mang chăn gối dự phòng tiến tới sô pha yên phận nằm xuống.
Vốn mang thai hay mệt mỏi, mặc dù trong lòng rất sợ Lâm Tử Sâm sẽ làm bậy nhưng Lê Gia Bảo vẫn không chịu được mà rơi vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm cậu bị cơn buồn tiểu đánh thức, đang định lọ mọ đi vào nhà vệ sinh thì đột nhiên một bàn tay to ôm lấy eo khiến cậu giật mình.
“Để anh đưa em đi vệ sinh.
”
Giọng của Lâm Tử Sâm vang lên bên tai, Lê Gia Bảo nghe anh nói mà phát thẹn nhưng không dám tỏ ý kiến, ngoan ngoãn để anh dắt đến trước phòng vệ sinh, đi tiểu xong lại được anh ôm về giường.
Suốt cả đêm, cậu hết buồn tiểu lại khát nước, anh đều thức giấc đúng giờ hầu hạ cậu từng chút một, cứ nghĩ bản thân quan tâm như thế cậu sẽ có lòng tin vào anh, nào ngờ lại càng khiến cậu thêm sợ hãi.
Anh thay đổi thất thường mới là thứ khiến cậu bất an nhất.
…
Tại nhà của thượng úy Will.
Lúc Will bế Liam về tới nhà đã thấy vợ mình ôm mặt khóc ròng, thiếu niên bên cạnh cũng khóc, nhưng vẫn cố gắng an ủi cô ấy.
“Anna, Diệu Huy, anh đã đưa được Liam về rồi.
”
Giọng nói hùng hồn của Will vang lên, hai người đang ôm nhau khóc lập tức ngẩng đầu nhìn qua.
Anna là