Sáng hôm sau, Lâm Tử Sâm ôm bé Đậu, nắm tay Lê Gia Bảo đến nhà ông Hữu, anh không báo trước cho ông và Lê Vệ Ca biết là vì sợ họ kích động xông vào dinh thự, còn một nguyên nhân khác nữa là anh muốn trêu chọc họ một chút, anh vẫn chưa quên chuyện họ tổ chức tang lễ cho vợ anh đâu.
Lúc đến trước cửa nhà cha vợ, Lâm Tử Sâm kéo Lê Gia Bảo đứng khuất sau bờ tường rồi dặn bé Đậu:
“Lát nữa con đừng nhắc đến ba Bảo của con nhé.
”
Tuy không hiểu gì nhưng bé Đậu vẫn gật đầu, còn Lê Gia Bảo thì bất lực thở dài nói:
“Cha lớn tuổi rồi, anh đừng đùa quá trớn.
”
Lâm Tử Sâm mỉm cười hôn lên trán cậu một cái rồi nói:
“Anh tự biết chừng mực mà.
”
Sau đó anh nhấn chuông cửa, người đi ra là Lê Vệ Ca, vừa nhìn thấy bé Đậu cậu ấy lập tức chạy tới chỉ vào mặt anh mà quát:
“Quả nhiên anh đã bắt bé Đậu đi, vậy mà lúc cha tôi hỏi thì anh chối đông chối tây làm hại ông ấy đổ bệnh.
”
“Cha bị bệnh sao?”
Lê Gia Bảo đứng nép bên cạnh vách tường nghe vậy vội vàng ra tới gấp gáp hỏi.
Chỉ thấy đôi mắt của Lê Vệ Ca trừng to, miệng há hốc hết cỡ.
Lê Gia Bảo mặc kệ thằng em trai đang đứng chết trân như trời trồng mà gấp gáp bước vào nhà, Lâm Tử Sâm lo lắng nói:
“Chậm thôi em, cẩn thận bé con.
”
Nghe tới đây Lê Gia Bảo mới thả chậm bước chân lại, Lâm Tử Sâm thở phào rồi nhanh chóng chạy tới đỡ lấy eo cậu.
Lúc này ông Hữu nằm trong phòng, toàn thân mệt mỏi rã rời, nỗi đau mất con chưa vơi nay lại phải chịu cảnh mất cháu khiến tinh thần của ông suy sụp bệnh không dậy nổi.
“Cha ơi…”
Ông Hữu mở mắt ra, cảnh vật phía trước trở nên mơ hồ, vừa rồi có phải ông đã nghe thấy giọng nói của Gia Bảo hay không?
Có lẽ ông sắp chết rồi nên mới sinh ra ảo giác Gia Bảo của ông đang gọi ông, như thế cũng tốt, ông đã không còn hy vọng gì đối với cuộc sống này nữa rồi.
Gia Bảo bước đến bên giường bệnh, nắm lấy tay cha mình khẽ gọi:
“Cha, con đã trở về rồi, cha mau khỏe lên nha.
”
Ông Hữu nghiêng đầu nhìn Lê Gia Bảo, khuôn mặt vốn đã chịu nhiều bom rơi đạn lạc nay lại thêm phần tang thương vì mất đi người thân, cậu không kiềm được nước mắt khi chứng kiến hình ảnh này, Lâm Tử Sâm đứng bên cạnh cũng âm thầm tự phỉ nhổ bản thân khi vừa rồi anh còn định đùa giỡn cha vợ.
Hơn nữa đáng ra anh nên thông báo tin tức cho ông biết sớm, nói không chừng ông đã không đổ bệnh như bây giờ rồi.
Vì thế anh bèn lên tiếng:
“Cha, Gia Bảo vẫn còn sống, em ấy đang đứng trước mặt của cha, hơn nữa con cũng đã cứu được bé Đậu rồi, cha có thể yên tâm.
”
Ông Hữu nghe thấy giọng của anh lập tức lấy hết sức bình sinh mà mắng:
“Cậu là cái đồ vô lương tâm vô đạo đức, cha con tôi nợ gì cậu mà cậu lại hại tôi tan nhà nát cửa, dù tôi có chết làm ma cũng không tha cho cậu khụ khụ khụ…”
Lâm Tử Sâm: …
Rõ ràng lúc trước cha vợ thần tượng anh như vậy, thiếu điều muốn lập bài vị thờ cúng anh mỗi ngày luôn tại sao bây giờ vừa gặp đã mắng thế này?
Trên giường bệnh, ông Hữu vẫn gào khóc:
“Gia Bảo, cha có lỗi với con, năm xưa cha nên ngăn cản con lấy tên khốn Lâm Tử Sâm thì bây giờ con đâu phải chết oan ức như thế này.
Bé Đậu… cháu ngoan của ngoại, trời ơi tôi đã tạo nên nghiệt gì…”
Bé Đậu thấy ông ngoại như vậy cũng òa khóc, sau đó vùng vẫy khỏi vòng tay của Lâm Tử Sâm tuột xuống đất rồi chạy tới ôm lấy ông.
“Hu hu… ông ngoại đừng khóc, cha quái vật hư hư, cháu giúp ông mắng cha quái vật nha.
”
Bé Đậu gào khóc, còn Lê Gia Bảo thì lặng lẽ rơi lệ, Lâm Tử Sâm lập tức móc khăn ra lau nước mắt cho cậu, nhìn ba người trước mặt, anh cảm thấy mình đi đánh giặc còn không mệt nhọc như bây giờ.
“Anh hai! Anh hai còn sống sao?”
Lê Vệ Ca rốt cuộc cũng hoàn hồn mà chạy vào trong nhà ôm chặt Lê Gia Bảo, Lâm Tử Sâm vội đẩy cậu ấy ra, nghiêm khắc nói:
“Anh cậu đang mang thai, đừng manh động như vậy.
”
Lê Vệ Ca muốn mở miệng mắng người