Lâm Tử Sâm thấy Lê Gia Bảo không có ý định nói chuyện mà Dạ Phong đã làm cho ông Hữu và Lê Vệ Ca biết thì trong lòng vô cùng ấm ức, thầm nghĩ có lẽ nào cậu vẫn còn nặng tình với gã biến thái kia?
Anh khẽ cắn môi, trên mặt viết rõ hai chữ không vui.
Nhưng nếu cậu đã muốn giấu, anh cũng sẽ không nói ra, dù sao hiện tại bây giờ cậu đã biết anh hàng xóm của mình là kẻ sát nhân rồi.
Chỉ là suốt từ lúc ở nhà cha vợ cho đến khi trên đường trở về dinh thự, mặt anh cứ xị ra, Lê Gia Bảo muốn không chú ý cũng không được.
Thấy bé Đậu đã nằm trên đùi mình ngủ say, cậu bèn nói:
“Cha tôi… cha em đang bệnh, nếu nói ra chuyện Dạ Phong có lẽ sẽ tạo nên đả kích cho ông ấy, đợi ông ấy khỏe hơn em sẽ kể rõ ngọn ngành cho ông ấy hiểu.
”
Lâm Tử Sâm kéo cậu lại đặt lên trán cậu một nụ hôn rồi cười nói:
“Chỉ cần em đừng lại tin Dạ Phong nữa là được rồi, em là vợ của anh, bé Đậu và bé bi trong bụng em là con của anh, anh sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ ba cha con.
”
Lê Gia Bảo dựa đầu vào vai Lâm Tử Sâm, đôi mắt vẫn ẩn hiện sự bất an, hy vọng rằng anh vẫn luôn dịu dàng như vậy, ít nhất chờ đến khi cậu sinh đứa bé ra.
Tin tức Lê Gia Bảo còn sống được công bố, phía chính phủ nói rằng kẻ khủng bố muốn bắt cậu để uy hiếp thiếu tướng, sau đó lấy xác người khác thay vào để đánh lạc hướng, hiện tại bọn khủng bố đã bị thiếu tướng bắt gọn, toàn dân thở phào nhẹ nhõm.
Những ngày tháng sau đó Lê Gia Bảo sống rất tự tại, Lâm Tử Sâm vẫn quan tâm chăm sóc cậu vô cùng tỉ mỉ, không biết bao lần cậu hoảng hốt suy nghĩ có phải những chuyện xảy ra lúc trước chỉ là một giấc mơ hay không.
Không bị mẹ chồng hành hạ đay nghiến, không mất tích ba năm cũng không bị Dạ Nguyệt mổ bụng lấy con.
Lê Gia Bảo đắm chìm trong cái gọi là tình yêu trên cửa miệng của Lâm Tử Sâm mà suýt buông bỏ phòng bị, thậm chí cậu bắt đầu sinh ra suy nghĩ viển vông rằng anh thật sự có tình cảm với mình.
“Ọe… khụ khụ…”
Lê Gia Bảo che miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa, Lâm Tử Sâm đuổi theo giúp cậu đưa nước súc miệng, nhìn cậu ngày một gầy đi, lòng anh đau xót không thôi.
Nhìn xuống cái bụng đã hơi hiện rõ của cậu, ánh mắt của anh lộ ra một tia tàn nhẫn.
Lê Gia Bảo nôn xong được Lâm Tử Sâm bế ra ngoài, cậu cười nói:
“Đứa nhỏ này cũng thật nghịch ngợm, lúc em mang thai bé Đậu, thằng bé chưa bao giờ quấy phá em như vậy cả.
”
Mặc dù là trách cứ nhưng nụ cười trên môi cậu thật sự hạnh phúc, thấy ánh mắt của Lâm Tử Sâm tràn ngập sự lo lắng, cậu sờ lên mặt anh nói:
“Em không sao, ai mang thai cũng đều sẽ nôn nghén mà.
”
Chỉ là tình trạng của cậu nặng hơn ai hết, chưa kể cả ngày không ăn uống được gì phải truyền dịch dinh dưỡng, chỉ nhìn vào gò má ngày càng hóp lại, da dẻ trở nên xanh xao của cậu thôi cũng đã thấy rõ sự khác thường rồi.
Lâm Tử Sâm rất muốn khuyên cậu bỏ đứa nhỏ đi, bởi vì có cố chấp sinh ra nó cũng sẽ chết, nhưng anh sợ một khi mình nói ra chuyện này sẽ dọa cậu sợ hãi bỏ trốn, đến lúc đó không có anh bên cạnh, cậu sẽ gặp nguy hiểm.
Lại nhớ đến lời của David - bác sĩ riêng của anh đã nói, anh bèn mở miệng dò hỏi:
“Gia Bảo, hay là em chuyển tới trung tâm nghiên cứu y học của đế quốc dưỡng thai đi, nơi đó có thiết bị tân tiếng, đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp sẽ giúp em thuận lợi sinh đứa bé ra.
”
Chuyện này anh đã nói với Lê Gia Bảo rồi nhưng bởi vì một khi vào đó rồi sẽ không thể tùy tiện ra ngoài nữa nên cậu cứ mãi do dự, cậu thật sự lo lắng cho ông Hữu, cũng rất nhớ nhung bé Đậu.
Nhưng thân là người đang mang thai, cậu cảm nhận được đứa nhỏ trong bụng mình càng lúc càng không ổn, thật sự không thể kéo dài nữa rồi.
Vì thế cậu gật đầu rồi nói:
“Vậy được, em sẽ vào đó dưỡng thai, nhưng để ngày mai đi, hôm nay em muốn đến thăm cha và em trai.
”
Lâm