Tin tức thiếu tướng và vợ của anh gặp tai nạn tại thác nước Wallia nổi tiếng nhanh chóng được truyền khắp đế quốc.
Mặc dù dân chúng vô cùng tin tưởng khoa học nhưng Lê Gia Bảo đã xảy ra chuyện ba lần họ không thể không tin vào tâm linh, vị phu nhân thiếu tướng này cũng quá tà khí rồi, tai nạn không dứt, lần nào cũng sống lại từ cõi chết.
Dân gian thường nói nhất quá tam nhì ba bận, có lẽ lần này cậu lành ít dữ nhiều rồi.
Ông Hữu và bà Julia khóc đến mức tê tâm liệt phế, con trai của họ vừa mới gặp nạn hỏa hoạn chưa trở về được bao lâu đã tiếp tục vướng phải tai họa, hiện giờ cho dù đội cứu hộ vẫn đang tìm kiếm tại khu vực thác nước nhưng nước chảy xiết như vậy, dòng chảy lại hướng ra biển rộng, nói không chừng thi thể đã nằm sâu dưới đáy biển rồi.
Lê Vệ Ca không màng hình tượng trực tiếp ngồi bệt xuống sàn nhà, nước mắt nước mũi đều tuôn ra hết, trong ánh mắt toát lên sự bi thương và căm phẫn.
“Tất cả đều do Lâm Tử Sâm gây ra, chính miệng anh ta nói sẽ bảo vệ anh hai thật tốt mà mới an toàn được mấy tháng đã xảy ra chuyện.
Lúc trước con còn nghe người ta đồn anh ta có mệnh khắc tinh, khắc cha khắc bạn thân khắc bảo mẫu chết chưa đủ, bây giờ hại anh Bảo bị liên lụy luôn, sớm biết như vậy lúc trước dù có liều mạng con cũng ngăn không cho anh ấy lấy anh ta.”
Càng nghĩ càng tức, Dạ Phong tốt biết mấy vậy mà anh trai còn nói xấu người ta, bây giờ thì hay rồi, hai lần trước gặp nạn đều có Dạ Phong cứu, một khi rơi vào tay Lâm Tử Sâm lại chỉ có con đường chết.
Không có tai nạn xui xẻo gì ở đây cả, Lâm Tử Sâm mới chính là hung thủ hại chết anh trai cậu ấy.
Mà ông Hữu nghe Lê Vệ Ca nói xong bèn quát:
“Con không được nói như vậy, ngài thượng tướng vì đế quốc cho nên mới bỏ mạng tại chiến trường, cả trung úy Tuấn Hải cũng thế, con không được bôi bác công lao của họ.”
Nhưng Lê Vệ Ca không ra tiền tuyến không tham gia quân đội, căn bản không cảm nhận được cái gọi là nhiệt huyết vinh quang của chiến sĩ nên không hề thấu hiểu cho suy nghĩ của ông Hữu, cậu ấy đứng dậy hét to:
“Cha lúc nào cũng tôn sùng cha con Lâm Tử Sâm, trước kia do cha nhận cái báo ơn chó má kia nên anh hai mới chết thảm như vậy đó.
Trong mắt cha mạng sống của anh Bảo không bằng danh dự của Lâm Tử Sâm đúng không? Con nên sớm biết cha là kẻ ngu trung từ đâu mới phải, thảo nào cha thà đẩy con trai của mình vào hố lửa chứ nhất quyết không chịu gả anh ấy cho anh Phong.
Cha chỉ đang ham cái danh cha vợ thiếu tướng thôi!”
“Vệ Ca!”
Bà Julia hô to.
Lê Vệ Ca mím chặt môi thất vọng nhìn cha mẹ, sau đó xoay người bỏ chạy ra khỏi nhà.
Bà quay sang nhìn chồng, thấy mặt mày ông xám xịt, cả người căng cứng không nhúc nhích, bà vội lay ông, lo lắng nói:
“Vệ Ca chỉ vì quá đau buồn nên mới nói năng lung tung, ông đừng để trong lòng hại thân.”
Ông Hữu nhắm nghiền mắt, trên mặt lộ vẻ đau thương, ông nghẹn ngào nói:
“Nó nói không sai, nếu năm xưa tôi nhất quyết không đồng ý để Gia Bảo lấy thiếu tướng thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này.
Gia Bảo đã bị tôi hại chết, tôi đã tự tay giết chết con của mình rồi.”
Ông Hữu khóc rống, bây giờ ông thật hối hận nhưng con trai đã mất, ông không thể sửa chữa lỗi lầm được nữa.
...
Tại bệnh viện đế quốc.
Vết thương của Lâm Tử Sâm rất nặng, anh chỉ cố mở mắt gào tên Lê Gia Bảo một lần rồi lại lâm vào hôn mê khiến lãnh đạo cấp cao lo lắng không thôi, họ điều động đội ngũ bác sĩ giỏi nhất tới chữa trị cho anh nhưng tình hình không mấy khả quan.
Bé Đậu được trợ tá của Lâm Tử Sâm bế trên tay, nhìn cha bị thương nặng nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, nó cứ yên lặng rơi lệ làm người ta thấy mà thương.
Nó cũng biết ba Bảo gặp nạn lành ít dữ nhiều rồi, nó rất buồn rất khổ sở nhưng nó không thể làm phiền người khác, cô chú còn đang cứu mạng cha quái vật, nó phải ngoan.
Đứa trẻ không nơi nương tựa chính là như vậy, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Liam được Will bế chồm người tới phía trước lau nước mắt cho em trai rồi nhẹ giọng an ủi:
“Ngài thiếu tướng sẽ không sao, chú Bảo cũng