Lâm Tử Sâm nằm viện suốt nửa năm rốt cuộc cũng xuất viện, anh không còn trong trạng thái cuồng loạn nữa mà khá bình tĩnh, tuy nhiên việc tìm kiếm Lê Gia Bảo cũng không dừng lại.
Bé Đậu không bị đưa về nhà ông Hữu, vợ chồng ông có đến gặp anh để nhận lại cháu nhưng anh không đồng ý, nó là con của anh, không cần người khác chăm sóc.
Huống hồ lỡ như vợ anh trở về, biết anh đẩy thằng bé về nhà ngoại không lo sẽ lại trách cứ anh cho mà xem.
Bé Đậu biết cha quái vật đang tìm ba Bảo trở về, bản thân nó cũng rất hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra, nhưng khi nó đi học, thầy cô và bạn bè trong học viện đều nói ba nó chết rồi, ban đầu nó sẽ cãi lại nhưng dần dà niềm tin trong lòng nó yếu dần, cuối cùng chấp nhận sự thật nó đã mồ côi ba.
Hôm nay bé Đậu nghe được câu chuyện của một bạn học mất mẹ cha tái giá rồi cậu ấy bị mẹ kế hành hạ, sau đó người ta nói rằng trẻ mồ côi sẽ bị ra rìa không ai thương, nghĩ đến đến hoàn cảnh của mình, nó lặng lẽ rơi nước mắt.
Sau này nó sẽ trở thành cải thìa mồ côi không ai thương sao?
Ôm suy nghĩ này, bé Đậu khóc nước mắt nước mũi tèm lem, cũng không đợi người tới đón đã một mình đi lang thang trên đường.
Nó nghĩ mình vừa đi vừa khóc về tới nhà thì tâm trạng sẽ tốt hơn, đến lúc đó cha quái vật sẽ không biết nó khóc rồi phiền lòng.
Bé Đậu đi một hồi cảm thấy quá khát nước bèn tấp vào một quầy nước lưu động gần đó mua một chai nước ngọt, đang định tiếp tục tiến về phía trước thì bị bà chủ cản lại.
Bà ấy thấy nó đang mặc đồng phục của học viện đế quốc, mặt mày trắng trẻo tuấn tú vừa nhìn đã biết là con cái của nhà giàu có, cũng không biết gặp phải chuyện gì mà khóc đến mắt mũi đều đỏ ửng trông vô cùng đáng thương.
Vì sợ nó đi một mình sẽ gặp bọn bắt cóc nên bà ấy nhất quyết giữ nó lại rồi hỏi số điện thoại của người nhà để gọi cha mẹ đưa nó về.
Ban đầu bé Đậu không chịu, nhưng bà chủ dọa sẽ đưa nó vào đồn cảnh sát nên nó đành phải cho số điện thoại của Lâm Tử Sâm, nó không sợ cảnh sát, chỉ sợ cha quái vật lo lắng mà thôi.
Bé Đậu ngoan ngoãn ngồi dưới bóng râm của cây dù chờ đợi chú trợ tá đến đón, đột nhiên nó thấy tại quầy trái cây phía xa xa có một bóng dáng quen thuộc, nó vội vàng dụi dụi mắt để nhìn cho rõ, ngay sau đó hai mắt của nó mở to, chai nước ngọt trong tay cũng rơi xuống đất.
Vào lúc bà chủ quầy nước đang bán đồ cho khách thì thấy đứa nhỏ mình đang giữ bỗng vụt chạy về phía trước, đến khi bà ấy kịp phản ứng thì nó đã chạy một đoạn xa rồi.
“Ba Bảo! Ba ơi chờ con với!”
“Ba ơi đừng bỏ rơi con! Chờ con với…”
Bé Đậu khóc lóc chạy theo chiếc xe mà người nọ vừa leo lên, nó nhìn thấy ba Bảo rồi, ba Bảo còn sống.
“Ba ơi đừng bỏ con, hu hu… ba ơi… A…”
Đôi chân ngắn nhỏ của bé Đậu căn bản không đuổi kịp tốc độ của xe hơi, đã vậy nó còn vấp phải cục đá khiến nó ngã nhào về phía trước, lòng bàn tay, đầu gối và cái cằm đều bị mặt đường cọ xát trầy trụa.
Cảm nhận được trên người đau đớn, nhưng bé Đậu vẫn cố chấp bò dậy đuổi theo chiếc xe, nước mắt như chuỗi ngọc trai rớt xuống nhòe cả gương mặt non nớt của đứa nhỏ.
Tại sao ba Bảo lại không nhìn nó? Ba Bảo hết thương nó rồi sao?
Nó đau như vậy mà ba Bảo cũng không ôm nó thổi phù phù.
Nó không có hư, nó không muốn làm cải thìa hu hu…
Chạy mệt, bé Đậu đặt mông ngồi trên mặt đường khóc đến mức thở hổn hển, khi Kevin - trợ tá của Lâm Tử Sâm lái xe tới đã nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta vội vàng bẻ thằng bé lên, nhìn vết xước trên tay chân và khuôn mặt của nó, đầu lông mày của anh ta nhíu lại thật chặt.
“Bé Đậu ngoan không khóc, nói cho chú biết tại sao cháu không chờ ở trước cổng trường mà lại chạy trên đường lớn vậy? Như thế rất nguy hiểm biết không?”
Bé Đậu vẫn khóc, nó lắc đầu chỉ tay về phía trước nói:
“Ba… hức… ba Bảo… hức… ba Bảo đi rồi hức… ba Bảo không cần bé Đậu hu hu…”
Phải khóc thảm đến mức nào mới