Edit: nynuvola
Dung Đóa vừa mới gửi một tin nhắn vào group chat, bảo rằng Thượng tướng là một tên tra nam chính hiệu, thu hút một đám người chạy đế hóng hớt chuyện tình yêu tuyệt mỹ, kết quả còn chưa kịp kể rõ đầu đuôi, cô nàng đã thấy Lucas hồng hộc quay về, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Dung Đóa: "......"
[Một Đóa Kiều Hoa: Không có chi hết, tan tiệc, ai về nhà nấy, tình yêu tuyệt mỹ.]
......
Lucas trở về phòng, nhìn thấy Lạc Nhiễm vẫn duy trì trạng thái nằm giống lúc hắn rời đi, có điều hiện tại y đã tỉnh.
Lucas nhìn nhìn, trộm nghĩ may mà chưa xảy ra việc gì, cái bọn Lục Thành nãy còn làm lố vấn đề lên quá mức.
Dù sao thì Lạc Nhiễm nhà hắn cũng không giống với những Omega khác, chuyên nghiệp bình tĩnh đến thế cơ mà, ngay cả làm nũng này nọ cũng có phải đâu.
Chẹp, ba cái loại Omega thích làm nũng chỉ khiến hắn chướng mắt.
Lucas tiến đến gần, kéo chăn của y ra, cười hỏi: "Em tỉnh rồi à? Đói bụng không?"
Lạc Nhiễm liếc hắn một cái, khẽ lắc đầu.
Kể từ sau khi sự vụ kết thúc, ngoại trừ những lúc bị Lucas dắt díu, thời gian còn lại y không muốn cử động dù chỉ một đầu ngón tay, toàn thân thực sự rất đau, đặc biệt nửa người dưới.
"Sao có thể không đói bụng được, để tôi đi lấy đồ ăn cho em." Tất nhiên hàm nghĩa câu này là hắn xuống phòng bếp lấy chút bánh quy, dù sao hắn cũng không biết nấu cơm.
Lucas xoay người định đi.
Xoạt ——
Khoảnh khắc tiếp theo khiến hắn trợn tròn mắt.
Lạc Nhiễm bỗng nhổm dậy, dùng sức ôm chặt hắn từ phía sau.
Y dán mặt lên lưng Lucas, vòng tay qua giữ hông hắn, có vẻ như cực kì sốt sắng, ngay cả đôi chân dài cũng quấn quanh luôn rồi.
Hắn có thể cảm giác được phần bụng hơi phồng lên của y khẽ đụng vào lưng mình.
Dư vị phảng phất ùa về, hơi thở của Lucas lập tức dồn dập.
—— Tất thảy đều là hàng của hắn.
Lạc Nhiễm giống như đang vô cùng nhẫn nhịn, giọng nói còn mang theo ảo não.
"Em xin lỗi, Thượng tướng."
Nhưng vẫn ôm siết không lỏng tay.
Đây là hành động bản năng của Omega sau khi bị Alpha đánh dấu, y không có cách nào khắc chế được.
Lucas: "......"
Đệch con mẹ nó, dáng vẻ Omega nũng nịu ngọt ngào chết đi được.
Lucas nói: "Buông ra."
Lạc Nhiễm cứng đờ, rũ tay chân, đỏ mặt nói: "Em xin lỗi, Thượng tướng mau trở về làm việc đi, hiện tại công văn nhất định chất một đống...... A."
Sau đó y bị hắn ôm chặt.
Lucas quay người kéo Lạc Nhiễm tiến vào lồng ngực mình, bao bọc y trong chiếc áo khoác rộng, hôn lên trán y.
"Bé ngốc Nhiễm Nhiễm." Lucas cởi giày, trèo lên giường nói: "Sao không nói cho tôi biết."
"Em không sao đâu, Thượng tướng mau đi làm ......"
Lucas nắm cằm hôn môi y.
"Suỵt!"
Hôn xong, hắn bắt đầu móc trong túi ra một thứ.
"Tôi lấy từ tủ thuốc trên phi cơ."
Hắn đưa mắt đánh giá Lạc Nhiễm.
Y lúc này đang ngồi trên giường, mái tóc màu bạc mềm mại tùy ý xõa tung, rơi rớt nơi đầu vai, trên người khoác chiếc áo choàng tắm dài rộng rãi, vải áo cũng không quá dày dặn, có thể trông thấy phần ngực và đùi bóng loáng.
Những nơi ấy đều là tồn tại miệng vết thương và dấu răng.
Lucas nuốt nước miếng, thấp giọng nói: "Lần sau tôi sẽ tiết chế."
Hắn thật sự không có tí khái niệm nào với hai chữ lực độ.
"Không sao." Lạc Nhiễm ngập ngừng, đoạn bảo: "Tốt hơn nhiều so với lần trước rồi."
Cả người hắn bỗng chốc cứng ngắc.
"Lạc Nhiễm."
"Vâng?"
"Chuyện lần trước, xin lỗi em." Lucas cau có nói: "Là do tôi sai, không biết nặng nhẹ."
Hắn có thể tưởng tượng nó hẳn rất đau đớn, vì thế Lạc Nhiễm mới không thể chịu nổi, không từ mà biệt đã xin nghỉ.
Nếu kia là người khác, Lucas sẽ phải nói gì đó, nhưng người đêm nọ lại chính là Lạc Nhiễm.
"Ừm." Lạc Nhiễm cười khẽ.
Lucas cởi thắt lưng áo choàng tắm của Lạc Nhiễm.
Y sững sờ, vô thức bắt lấy cánh tay hắn.
"Bôi thuốc thôi, tôi không cầm thú như vậy." Lucas quát nhỏ.
Hắn vươn tay bôi thuốc mỡ, tỉ mỉ xoa lên từng vết thương, khi đến địa phương quan trọng kia, Lạc Nhiễm sống chết không cho hắn chạm vào.
"Đừng như vậy." Lucas đè tay Lạc Nhiễm, thay y tán thuốc ra hai điểm bị tàn phá nặng nề trước ngực.
Một lát sau, móng vuốt của hắn theo bản năng đảo tới đảo lui một trận, chợt lộ ý cười: "Tôi xem phim nóng thấy Omega sinh đứa nhỏ thì chỗ này sẽ lớn lên, em cũng thế sao?"
"...... Không biết." Hai tai y đỏ bừng, đáp trả: "Em xem phim cũng thấy Alpha trong kỳ mẫn cảm sẽ khóc, Thượng tướng ngài có thế không?"
"Chậc." Lucas gầm gừ: "Tôi sẽ không, có điều tôi biết ai đó ba ngày vừa qua cứ khóc lóc liên tục, giọng nói cũng khàn hẳn đi."
Lạc Nhiễm nghiêng đầu, ngậm miệng.
Những chuyện này nếu đổi thành Omega khác cũng sẽ thấy ngượng, chưa kể đến y vốn luôn sống trong thân phận Beta, tự coi mình là một Omega Beta, hơn nữa y trước giờ trong mắt người ngoài và Lucas đều luôn giữ dáng vẻ chuyên nghiệp, làm tròn trách nhiệm của bản thân.
Vì vậy Lạc Nhiễm không thể buông thả.
Mãi mới bôi xong thuốc, y ngập ngừng nhìn Lucas, có lời muốn nói lại thôi.
"Muốn nói gì?"
Lạc Nhiễm lưỡng lự.
Độ phù hợp giữa y và hắn là 200%, còn giữ thứ nọ trong bụng suốt ba ngày không hề tiêu biến, nếu như không uống thuốc, chắc chắn sẽ mang thai.
Nhưng thời điểm hiện tại không thích hợp, chuyện của tinh khấu chưa giải quyết xong, Lạc Nhiễm sau này còn phải bận bịu ở thủ đô, thậm chí Lucas cần phải ra tiền tuyến.
Nhưng Lạc Nhiễm lo hắn tức giận và để ý, y không dám quá tin tưởng vào Lucas.
Lucas thấy vẻ mặt cắn rứt của y, nhàn nhạt bảo: "Được rồi, đừng nghĩ nữa."
Sau đó móc thuốc trong túi ra đưa cho Lạc Nhiễm, nói: "Tôi hỏi Lục Thành rồi, cậu hoàng tử kia sức khỏe chưa hồi phục tốt lắm, cho nên Lục Thành cũng không định có con lúc này."
Lạc Nhiễm ngẩn người.
"Thượng tướng không bận tâm sao?"
"Con cái gì đó, phiền phức lắm, tôi càng thích em hơn." Lucas nhíu mi: "Để em quyết định là ổn nhất."
Trong lòng trộm nghĩ, hắn mới nếm hương nếm hoa có một lần, giả dụ xuất hiện thêm một đứa bé tranh sủng với hắn thì nguy.
Mà nhóc khốn nạn Lạc Nhiễm này, đến lúc ấy sẽ vì con mà coi nhẹ hắn.
"Được." Lạc Nhiễm cười tủm tỉm cầm thuốc.
Tiếp theo hai người cùng nhau ăn mì, sở dĩ không phải lương khô là vì Dung Đóa vô cùng tri kỷ đã nấu nướng xong xuôi đặt trong phòng bếp cho họ, còn đang nóng hổi, rất thanh đạm, có thêm trứng gà, Lạc Nhiễm cực kỳ hài lòng.
Dung Đóa cũng không biết nghĩ gì, trực tiếp bỏ phần ăn của ba người vào một cái tô lớn, thế là Lucas nâng tô, hai người cùng nhau ăn.
Đương nhiên, ba phần là do ai ở đây cũng đều biết bình thường khẩu phần ăn của Lucas dành cho hai người.
Trong chén chỉ còn sót lại miếng thịt cuối cùng, Lạc Nhiễm hòa ái gắp lên bỏ vào trong muỗng của Lucas.
Lucas khựng người, nhíu mày gắp trả về cho Lạc Nhiễm, "Em ăn nhiều một chút."
"Thượng tướng ăn đi, em cũng không ăn bao nhiêu." Y tiếp tục gắp qua chỗ hắn.
"......" Cuối cùng cả hai đều trầm mặc.
Lucas hừ mũi, mắng yêu: "Làm bộ làm tịch."
Lạc Nhiễm cười theo hắn.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, tin tức tố của Lucas như có như không vờn quanh bao lấy y, làm Lạc Nhiễm cảm thấy dễ chịu vô cùng .
Canh nóng cũng dễ chịu.
"Thượng tướng." Lạc Nhiễm hơi đẩy hắn, giúp Lucas chỉnh lại cổ áo và cà vạt: "Chắc là mới từ quân bộ trở về hả? Nhanh đi làm việc, em định sẽ tắm rửa rồi ngủ."
Lucas khẽ cau mày.
"Nhanh nào, đi sớm về sớm." Lạc Nhiễm dịu dàng vuốt ve cà vạt của hắn.
Quân bộ quả thật dù thế nào cũng phải đi một chuyến, nhưng Lucas có thể ghé qua giải quyết công việc, sau đó mang công văn về phòng xem cùng Lạc Nhiễm.
"Ừm." Lucas nói: "Chờ tôi mấy tiếng, tôi sẽ mau chóng trở về."
"Vâng." Lạc Nhiễm gật đầu.
Thấy y chuẩn bị tắm rửa, so với trước khá hơn nhiều, buổi tối Lucas quay lại quân doanh lần nữa.
Lục Thành và Vương Thu Dương lần đầu tiên thấy động tác của hắn lanh lẹ như vậy, nói là làm việc chi bằng nói đòi mạng thì đúng hơn.
Mà trong ba ngày Lucas náo loạn cùng Lạc Nhiễm, bên ngoài cũng xảy chuyện lớn.
Đại hoàng tử...... Lật xe.
Triệt để lật xe.
Sự tình liền phát sinh vào ngày hôm qua, nhà máy sản xuất dược phẩm trên hành tinh J4 xảy ra một vụ nổ nghiêm trọng, động tĩnh lớn đến mức khiến vệ tinh chấn động, trong phút chốc tất cả mọi người đều biết chuyện.
Nhà máy dược phẩm bị thổi bay, hiện lên một hàng chữ được viết bằng sơn đỏ.
—— Giao tiền một nơi giao người một nẻo, Chu Minh Vũ là kẻ vong ân phụ nghĩa
Lucas suy đoán có lẽ Đại hoàng tử cãi vã với tinh khấu, nguyên nhân hẳn xuất phát từ việc anh ta từ chối thêm vốn đầu tư, báo cáo của đội điều tra gần đây đều cho thấy các xưởng sản xuất thuốc lần lượt đóng cửa.
Vì vậy anh ta bị tinh khấu trả thù.
Lột da một con hổ, sao có thể toàn thây trở ra.
Đại hoàng tử quá kiêu ngạo và tự phụ, hắn đã quên tuy rằng bản thân thuộc dòng dõi hoàng gia, nhưng tinh khấu lại là giặc cỏ, trong cuộc giao dịch này, tinh khấu cung cấp nhân