Mặc dù từ sau khi đến thế giới này, ngoại trừ tiếp xúc ngắn ngủi với Omega tên Mallow trên tàu Elibiz, Tước Thu không có cơ hội giao lưu sâu với nhiều Omega hơn, cũng chưa từng được chung sống với bọn họ bao giờ, nhưng dường như cậu đã hiểu được tại sao những Alpha và Beta nói rằng Omega luôn ghét bọn họ và tư thái luôn cao ngạo kiêu căng.
“Có ai thích người ép buộc mình bao giờ.” Tước Thu nói, “Các cậu đối xử tốt với bọn họ… với chúng tôi, rốt cuộc là đãi ngộ tốt không cần báo đáp hay khoác danh nghĩa đãi ngộ tốt nhưng kỳ thực chỉ là một kiểu bồi thường khác.”
Sở dĩ Tước Thu nói được một nửa rồi sửa lại từ “bọn họ” thành “chúng tôi” là vì vừa rồi bác sĩ trường học đã tính cậu vào trong số hai mươi bảy học sinh Omega trong trường.
Cũng chính vào khoảnh khắc ấy, cậu mới chợt nhận ra rằng, dẫu cho bản thân mình có chấp nhận hay không thì người của thế giới này cũng coi cậu như một thành viên của Omega rồi…
Nói cách khác, coi cậu và những Omega khác giống như một nguồn tài nguyên quý giá.
Chỉ cần vẫn còn ở trong xã hội cấu thành bởi đế quốc khổng lồ này ngày nào, thì ngày ấy cậu vẫn chẳng khác gì với những Omega khác.
Có lẽ không bao lâu nữa, cậu cũng sẽ bị mang ra “sử dụng”.
Cho dù cậu nói bản thân là Omega khiếm khuyết không mang gen thực vật hệ chữa trị và cũng không thể giải phóng pheromone, thì vẫn sẽ bị yêu cầu làm việc thôi.
Bởi vì cậu là “Omega” quý hiếm cơ mà.
Câu trả lời của bác sĩ đã kiểm chứng cho suy nghĩ của Tước Thu, suy đoán ban đầu của cậu là đúng.
Nhìn bề ngoài thì Omega có vẻ vô cùng nổi bật, nhưng kỳ thực chỉ được sử dụng như thuốc đặc trị bệnh gen mà thôi.
Đối diện với câu hỏi hiện tại của cậu, bác sĩ không trả lời thẳng mà nói: “Cậu không phải người đầu tiên nói như vậy đâu Omega nhỏ ạ.
Các cậu luôn rất ngây thơ, ích kỷ, mới chịu thiệt thòi chút thôi đã cảm thấy như trời sụp xuống rồi.
Trước nay các cậu chỉ muốn được hưởng ưu đãi, nhưng không muốn đền đáp lại cho đế quốc…”
Bác sĩ quay đầu, gương mặt mang vẻ vô cùng thất vọng.
“Cậu có biết tỉ lệ sinh của Omega đế quốc là bao nhiêu không? Cậu có biết đế quốc đã phải rót bao nhiêu tài nguyên vào quần thể số lượng ít ỏi nhất này không? Còn chúng tôi chỉ yêu cầu các cậu bỏ ra một chút thôi mà các cậu còn không muốn, như vậy có phải quá bất công với những Alpha và Beta không được đãi ngộ như chúng tôi rồi không? Các cậu chỉ mất đi một chút tự do chẳng đáng kể.
Còn Alpha và Beta mất đi gì, là khỏe mạnh, tự trọng thậm chí còn cả sinh mệnh.”
Đối diện với lời chỉ trích của bác sĩ trường học, Tước Thu cười lạnh.
Thứ mang tên ưu đãi và tài nguyên mà đối phương nhắc tới, trong mắt cậu chẳng qua cũng chỉ là món quà đã ghi sẵn giá cả, là lồng giam lạnh lẽo bí ẩn bên dưới vỏ bọc đường mật ngọt.
Tước Thu không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, cậu không muốn trở thành đối tượng bị kiểm soát, bị yêu cầu.
Hiếm khi cậu sinh ra cảm xúc dư thừa, bởi vì trong quá trình sinh trưởng của thực vật không cần thiết phải tiêu phí năng lượng.
Nhưng lần này trước khi rời khỏi, cậu mang vẻ mặt giận hiếm thấy, cau chặt mày, bỏ lại một câu lạnh lùng với bác sĩ.
“Nguyên nhân khiến Alpha và Beta mất đi tất cả những gì theo lời ông nói không phải Omega.
Omega cũng chưa từng là kẻ ngây thơ ích kỷ, đừng áp đặt định kiến của mấy người lên tôi, cũng ít yêu cầu những Omega khác đi.”
Dứt lời, cậu đi khỏi phòng y tế của trường không thèm quay đầu lại.
Có lẽ đây không phải lần đầu tiên bị Omega chế nhạo thẳng mặt, bác sĩ đã sớm chẳng lạ gì với chuyện này.
Anh ta chỉ chống khung cửa sổ, lẩm bẩm với căn phòng chờ không một bóng người: “Cũng không phải lần đầu tiên… dù sao Omega mấy cậu đều thế này.”
Vốn dĩ anh ta cho rằng Omega xinh đẹp này sẽ thấu hiểu lòng người hơn một chút, nhưng không ngờ tình tình đối phương lại cứng như vậy.
Không sao, dù gì cũng là Omega…
Bác sĩ tự an ủi mình.
Rõ ràng trước đây khi gặp tình huống này, anh ta đều có thể thản nhiên đối mặt.
Nhưng chỉ khi đối diện với sự lạnh nhạt của Tước Thu, chẳng biết tại sao anh ta lại cảm thấy mất mát.
Bác sĩ chỉnh đốn lại cảm xúc gay go của mình, cúi đầu ủ rũ đi tới trước phòng nghỉ ngơi gõ cửa, nói với Alpha bên trong: “Nếu cậu tỉnh rồi thì có thể về ngay bây giờ.
Sức khỏe của cậu không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi mấy ngày, giữ vững cảm xúc đừng để quá kích động.”
“Đúng rồi, mấy ngày tới đừng quên kiểm tra sức khỏe cố định mỗi ngày.”
Figo mặc quần áo vào, lúc bước ra thì gật đầu với bác sĩ, rời khỏi phòng y tế.
Tước Thu mới đi chưa được bao lâu, trên con đường từ phòng y tế ra ngoài dường như đều vương lại mùi thơm ấm áp trên cơ thể cậu.
Alpha hổ hoang mang ngẩng đầu, đôi đồng tử ngày xưa uy phong, bấy giờ lại chứa đựng đầy vẻ mịt mờ.
Cậu ta giống như một đứa trẻ lạc đường không tìm được đường về nhà, đi trong sân trưởng chẳng có mục đích, mặc cho những học sinh đi ngang đánh giá cậu ta với ánh mắt dị dạng, hoặc nhỏ giọng đàm tiếu chuyện xấu liên quan tới cậu ta.
Đầu óc Figo rất hỗn loạn nhưng khi nghĩ đến Tước Thu, mục tiêu của cậu ta dần trở nên rõ ràng hơn.
Không biết tại sao, bây giờ cậu ta rất muốn ở gần Tước Thu.
Dường như chỉ cần ở bên cạnh Omega thì cảm xúc hỗn loạn gần như sắp nổ tung mới tỉnh táo hơn một chút.
Cậu ta ngẩng đầu, tìm kiếm bóng dáng Omega quanh đây.
Không có, chẳng có ở đâu hết, cậu ta không tìm thấy…
Cậu ta không tìm được Omega kia.
Figo bỗng dưng chìm trong nỗi sợ hãi khổng lồ, thậm chí cậu ta còn không dám bước thêm một bước về phía trước, tựa hồ bốn phương tám hướng xung quanh đều biến thành miệng máu rộng hoác, chỉ cần cậu ta dám cử động một chút thôi, những chiếc răng trắng dày dít mang theo mùi hôi tanh và chảy máu ròng ròng sẽ ngay lập tức nhào lên, xé xác cậu ta ra.
Cậu ta vô cùng sợ hãi, Alpha hổ cao lớn vậy mà lại sợ hãi tới mức run rẩy.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc êm tai vang lên từ phía sau.
“Figo hả? Sao cậu lại ở đây?’
Figo kích động quay đầu, khoảnh khắc nhìn thấy rõ Tước Thu, cậu ta kinh ngạc tới mức thậm chí còn chảy hai hàng nước mắt nóng hổi trong vô thức.
Cậu ta dường như không thể nhịn nổi nữa, vừa thấy Tước Thu đến, cậu ta tủi thân dựa cái đầu xù lên đầu vai Tước Thu, nhỏ giọng thút thít: “Tại sao, tại sao anh ta không muốn đợi đến khi kết thúc cuộc sát hạch, tại sao nhất định phải xử lý đội trưởng ngay lập tức.”
Figo không biết phải làm thế nào để nói hết ra nỗi đau trong lòng mình.
Cậu ta không ngừng lặp lại từ ngữ giống nhau.
Hơn nữa giữa những dòng chữ này, dường như cậu ta lại nhớ tới chuyện mình đã từng tận mắt chứng kiến hình ảnh đồng đội thân thiết bị An Úy Nhiên dứt khoát bắn chết thế nào.
Tước Thu chỉ nghe An Úy Nhiên kể qua loa về chuyện này chứ không rõ ràng đầu đuôi.
Nhưng chắc chắn trong sự cố lần ấy, ngoại trừ Alpha phát tác bệnh gen bị An Úy Nhiên xử lý ra thì chỉ có mình Alpha hổ trước mắt là phải chịu tổn thương nhiều nhất.
Mặc dù thời gian hai người ở chung chưa lâu, nhưng trước giờ Figo luôn biểu hiện là một người lạc quan cởi mở, xứng đáng để tin tưởng, Tước Thu không thể tưởng tượng cậu ta sẽ vùi đầu vào vai mình đau khổ khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem như một đứa trẻ mất đi món đồ chơi mà mình yêu quý nhất.
“Không sao, không sao.” Tước Thu nhẹ giọng an ủi cậu ta, “Muốn khóc thì cứ khóc ra đi, tôi đưa cậu về nhà.”
Giọng nói dịu dàng của Omega tựa như khúc hát ru của người mẹ, dễ dàng xoa dịu Alpha mất khống chế, biên độ nức nở của bả vai cũng nhỏ đi nhiều.
Trong trường học đông người qua lại, thực sự không phải là nơi thích hợp để giao lưu.
Tước Thu bèn đưa Figo về ký túc xá trước, Alpha hổ cao lớn níu áo cậu như một chú cún nhỏ bám người, bám theo sau cậu không rời nửa bước.
May sao trong ký túc xá không có ai, Đường Bất Điền và Hứa Phong có lẽ vẫn còn đang huấn luyện chưa trở về, tránh tình trạng lúng túng khi có đông người.
Tước Thu hỏi Figo muốn về phòng mình hay tới phòng của cậu.
Alpha hổ sụt sịt, không nghĩ ngợi gì nhiều chỉ ngay vào phòng cậu.
“Vào đi.” Tước Thu dắt Figo vào phòng mình như dắt bạn nhỏ đi lạc, bảo cậu ta ngồi xuống chiếc giường mềm mại.
“Cậu muốn uống nước không?”
Figo lắc đầu, giọng nói khàn khàn vì vừa mới khóc xong: “Không cần đâu.”
Tước Thu kéo chiếc ghế qua, ngồi xuống trước mặt cậu ta, cố gắng nhìn thẳng vào mắt cậu ta, khiến đối phương cảm nhận được rằng mình đang an toàn, đồng thời có thể tin cậy.
“Cậu có thể kể ra chuyện đã xảy ra vào cuộc thi kiểm tra cuối kỳ đó không?”
Đổi thành người khác, chắc chắn Figo sẽ không dễ dàng mở rộng lòng mình như vậy.
Nhưng Tước Thu thì khác, trước mặt Tước Thu, cậu ta bằng lòng phơi bày vùng bụng mềm mại nhất của mình, cũng chính là bộ phận yếu ớt nhất.
Đối diện với câu hỏi của Tước Thu, Figo như thể quay về chiến trường tràn ngập mùi thuốc súng.
Ở không gian ấy, cậu ta vẫn còn là thí sinh sợ hãi co mình trong góc ẩm ướt, trơ mắt nhìn Alpha sói tuyết cấp S giương súng lên, không hề do dự xử quyết đồng đội sớm chiều ở chung với mình.
Máu nóng hòa lẫn với dịch não vàng vàng trắng trắng bắn lên mặt cậu ta, trong mắt cậu ta dường như chỉ còn một màu đỏ tươi cùng với người đồng đội đang từ từ ngã xuống.
Trán hắn xuất hiện một lỗ đen ngòm.
Xung quanh bốc lên mùi da cháy xém, thậm chí còn có cả mùi khét của mỡ quay, hòa cùng với mùi máu tanh hôi.
Mùi hương nồng nặc không thể khống chế chui vào trong mũi khiến Figo không nhịn được nôn khan, vị chua ăn mòn thực quản và khoang miệng, nhưng chỉ là đau đớn không thôi, trên thực tế lại chẳng nôn ra được gì.
Đồng đội ngã rầm xuống trước mặt cậu ta, trong mắt ánh lên sự sợ hãi và tuyệt vọng khi tiếp đất còn bắn lên bụi mù.
Sau khi tro bụi tan đi, Figo nhếch nhác nằm dưới đất ngẩng đầu thấy một họng súng đen ngòm vẫn còn bốc khói.
Họng súng kia ngắm thẳng vào đồng đội vừa mới ngã xuống, ngay trước đó một giây, chẳng ai trong bọn họ có thể ngờ rằng người sĩ quan huấn luyện chính hứa hẹn phải dẫn dắt bọn họ sống sót, bình an trở về trường học lại chĩa súng vào học sinh của mình.
“Tôi đã hỏi anh ta giống như vừa rồi hỏi cậu, tại sao lại giết đội trưởng.
Alpha chết đi chính là đội trưởng tiểu đội của chúng tôi.”
“Cậu có biết An Úy Nhiên đã trả lời tôi thế nào không? Anh ta thu súng về, lạnh lùng nói, ‘bởi vì cậu ta dẫn phát bệnh gen, cho nên nhất định phải xử lý ngay lập tức’.”
“Nhưng, nhưng nếu không vì bảo vệ tôi thì cậu ấy sẽ không đi lạc khỏi đội, càng không cạn kiệt tinh lực vì chiến đấu liên tục với cường độ cao, cũng sẽ không…”
Từng giọt nước mắt của Figo rơi xuống tí tách trên chiếc quần lao động tối màu, khiến lớp vải xung quanh ướt trông càng đen hơn.
Cậu ta cúi đầu, không muốn Tước Thu nhìn thấy cảm xúc buồn bã trong đôi mắt mình, cũng không muốn khiến cậu nghĩ mình là một Alpha yếu ớt vô dụng.
“Nếu không tại tôi, đội trưởng sẽ không phát tác bệnh gen…”
“Trước khi phát tác bệnh gen chết tiệt kia, đội trưởng vẫn luôn bảo vệ tôi.
Ngoại trừ tiêu diệt trùng tộc ra, vũ khí của cậu ấy chưa bao giờ nhắm vào bất cứ người vô tội nào.
Cho dù cậu ấy phát bệnh gen, thì cậu ấy cũng chưa