Tước Thu an ủi Figo thêm lát thì Đường Bất Điền và Hứa Phong mới trở về từ sân huấn luyện.
Nghe tiếng mở đóng cửa, Tước Thu đứng dậy vỗ vai Alpha hổ: “Đi thôi, ra ngoài đã, đừng để bọn họ lo lắng.”
Figo gật đầu, có chút ngượng ngùng.
Vì gìn giữ hình tượng người anh cả, cậu ta rửa mặt xong xuôi rồi mới theo Tước Thu ra ngoài phòng khách.
Vừa thấy Figo, Đường Bất Điền lập tức bổ nhào tới, dòm từ trên xuống dưới, hưng phấn nói: “Cậu không sao! Thực sự tốt quá!”
Hứa Phong cũng muốn hỏi han Figo nhưng lại nhát gan, rụt rè đứng ở một bên, không dám đi lên.
Dưới sự giúp đỡ của Tước Thu, Figo đã bình tĩnh hơn, giờ đối diện với nhóm bạn cùng phòng cậu ta đã khôi phục dáng vẻ tự tin hào phóng như ban đầu.
“Cảm ơn các cậu quan tâm, tôi rất là ổn.” Figo nhìn Tước Thu đầy cảm kích, “May mà có Thu Thu, nếu không…”
“Thu Thu?” Đường Bất Điền nhìn hai người đầy thắc mắc.
“À, tôi cảm thấy Thu Thu rất đáng yêu, cho nên mới buột miệng gọi cậu ấy như vậy.” Figo xấu hổ, hai tai run lên trong vô thức, dường như trên lớp da lông còn lưu giữ lại cảm giác mát lạnh từ đầu ngón tay của Omega.
Tước Thu đè tay lên miệng túi áo ngực của bộ đồng phục huấn luyện, ấn con sâu lông đang cựa quậy lung tung xuống.
Đối với cách xưng hô mà Figo dành cho mình, cậu thản nhiên gật đầu, “Các cậu muốn gọi tôi như vậy cũng không sao, tôi không thấy phiền đâu.”
Cậu vừa dứt lời, Alpha gấu nâu đã vội vã kêu một tiếng: “Ô kê Thu Thu! Biết rồi Thu Thu!”
Hứa Phong cũng gom hết can đảm, nhỏ giọng gọi ‘Thu Thu’.
Nhất thời bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng hòa hợp.
Figo đề nghị, “Chúng ta mới nhập học hai ngày, vẫn chưa đến căng tin đúng không? Hay là tối nay đi căng tin xem thử nha?”
Đường Bất Điền là người đầu tiên nhảy cẫng lên đồng ý: “Được đó! Nghe nói hàng tuần căng tin trường đều phát quả cục đá cho Alpha và Beta.
Sao chúng ta có thể bỏ lỡ thứ vừa quý lại vừa ngon như thế được!?”
Có lẽ vì đẳng cấp gen bản thân quá thấp, còn là một Alpha thỏ không có sức uy hiếp gì nên Hứa Phong rất thích ở cạnh một người thoạt nhìn lành tính như Tước Thu.
Từ trước tới nay cậu ta vốn không có chính kiến, lần này cũng vậy, chỉ biết gật đầu trước lời đề nghị của Figo.
“Mỗi tuần Alpha và Beta chỉ được nhận quả cục đá một lần sao?”
Tước Thu ngạc nhiên.
Cậu nhớ tới lời Orfei khi anh ta đến đưa dịch dinh dưỡng cho mình: Mỗi ngày Omega đều được cung cấp quả cục đá.
Nhưng Alpha và Beta chỉ được cung cấp mỗi tuần một lần.
So ra mới thấy đãi ngộ của hai bên đúng là chênh lệch một trời một vực.
Nếu nói như vậy, bác sĩ trường tỏ vẻ căm phẫn cũng không có gì lạ.
Figo hỏi Tước Thu: “Thu Thu, cậu có muốn đi không?”
“Đi.”
Tước Thu đương nhiên muốn đi.
Nghe nói dịch dinh dưỡng ở căng tin có thể lĩnh nhiều lần.
Đồ miễn phí như vậy không lấy thì quá uổng phí.
Bốn người nhất trí.
Trước khi xuất phát, Đường Bất Điền lại muốn làm chuyện khác người, cậu ta bảo mọi người đừng đi vội, chờ cậu ta một lát.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của cả nhóm, Alpha gấu nâu chạy vèo vào trong phòng mình, không biết cậu ta bày trò gì mà cứ lách ca lách cách mãi.
Đợi đến khi cậu ta ra ngoài, trên tay bất ngờ xuất hiện bốn cặp kính râm.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của ba người, Đường Bất Điền ưỡn ngực đầy đắc ý: “Phòng chúng ta có một Alpha cấp A, vua muông thú, một công chúa hệ chiến đấu, Omega duy nhất của khóa.
Riêng tổ hợp này thôi, chẳng lẽ còn chưa khiến mấy phòng khác thèm thuồng sao? Thực lực rõ rành rành ra đấy, ngu gì không ra oai chứ?! Nào nào nào, mau đeo thần khí làm màu mà tôi đặc biệt chuẩn bị vào đi.
Bốn đứa tụi mình vừa bước ra, đảm bảo san bằng tất cả!”
Figo vừa nhận kính râm vừa khịa: “Tôi và Thu Thu phụ trách san bằng, cậu và Hứa Phong phụ trách cổ vũ đúng không?”
Hứa Phong nghe vậy mặt đỏ bừng, xấu hổ không chịu đeo kính vào, cuối cùng Đường Bất Điền dùng tư thế “ức hiếp con trai nhà lành” để đeo cho cậu ta.
Đường Bất Điền đưa cặp kính râm cuối cùng cho Tước Thu, bản thân cũng đeo một cặp.
Cậu ta nhếch miệng để lộ mấy chiếc răng trắng bóc, cất giọng siêu ngầu: “Tôi phụ trách làm đoàn kỵ sĩ của công chúa điện hạ, bảo vệ vinh quang của công chúa.”
Mặc dù Tước Thu mang khuôn mặt vô cảm nhưng trong bầu không khí vui nhộn thoải mái này, cậu cũng không khỏi cong khóe miệng, phối hợp với mọi người cùng đeo kính râm.
“Á đù! Mặt Thu Thu nhỏ ghê á!” Đường Bất Điền bất chợt chửi thề rồi kéo cả Figo và Hứa Phong ngắm nghía.
Hai người Alpha cũng sửng sốt.
Kính râm bọn họ đeo khá vừa nhưng Tước Thu thì gần như bị che khuất nửa mặt trên, tôn thêm vẻ thanh tú nhỏ nhắn ở phần dưới.
Tước Thu khẽ xoa cằm, “Vậy sao?”
Đường Bất Điền gật đầu lia lịa.
Cậu ta lại dòm Figo và Hứa Phong.
Hai người kia cũng gật đầu theo.
Tước Thu bất đắc dĩ mỉm cười, “Đi thôi, muộn nữa e là căng tin sẽ hết chỗ đó!”
Bốn người sánh bước đi cùng nhau.
Vừa ra khỏi cửa ký túc xá, tạo hình chất chơi của bọn họ đã thu hút hàng loạt ánh mắt của Alpha và Beta đi ngang qua.
Đồng phục huấn luyện của Alpha là màu đen, kiểu dáng tương tự phong cách workwear (quần áo lao động) nhưng nhẹ nhàng và ngầu lòi hơn, cộng với ngoại hình nổi bật, tay dài chân dài, tỉ lệ vượt trội.
Bộ đồng phục huấn luyện của trường quân sự tinh cầu Darkness mà ai ai cũng có, nhìn đâu cũng thấy, khi mặc trên người họ lại cho cảm giác giống như người mẫu nam xuống phố.
Nhất là cặp kính râm mà Đường Bất Điền đề nghị đeo, càng tôn thêm khí chất phi phàm của ba Alpha, không chỉ chất chơi mà còn quá mức sang chảnh.
Hơn nữa khí chất ba người cũng không giống nhau.
Alpha hổ cao nhất, chững chạc nhất, Alpha gấu nâu thì hay cười, tính cách gần gũi thân thiện.
Alpha thỏ cụp tai tuy hướng nội nhưng mang vẻ trầm tĩnh nho nhã thuộc về trí thức.
Mà điều nổi bật nhất chính là, ở giữa ba Alpha đã vốn rất xuất chúng còn có một Omega vóc dáng nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp, được ba người nâng niu trong lòng bàn tay giống như những vì sao ôm lấy mặt trăng.
Khí thế này, thật không khác gì siêu sao ra đường.
Mượn lời của Đường Bất Điền: Tước Thu là công chúa, nhóm kỵ sĩ bọn họ đương nhiên phải bảo vệ niềm kiêu hãnh của “công chúa” mọi lúc mọi nơi rồi!
Tổ hợp thực sự quá bắt mắt, ai đi ngang qua cũng ngoái đầu lại nhìn.
Đập vào mắt đa số người là ba Alpha mỗi người một vẻ, nhưng cuối cùng tầm mắt vẫn dừng ở Omega được vây chính giữa.
Mà lần biểu hiện của Tước Thu vào buổi sáng đã khiến toàn bộ học viên trường biết đến sự tồn tại của cậu, ngoài ra còn biết khóa mới lần này chỉ có duy nhất một Omega nhập học, hơn nữa còn phá lệ chọn hệ chiến đấu.
[Diễn đàn nội bộ học viện quân sự tinh cầu Treasurer -Tâm sự đời sống.]
[Chủ đề: Báo cáo! Hình như công chúa mang theo nhóm kỵ sĩ đi về phía căng tin!
(Hình ảnh chỉ sử dụng nội bộ, vui lòng không chia sẻ lên mạng tinh cầu.)
Ảnh hơi mờ do tui không dám tới gần quá, sợ bị ba Alpha kia ăn tươi nuốt sống.
Nhưng Omega bé bỏng đáng yêu lắm hiu hiu hiu nãy cậu ấy mới dòm tui xíu thôi mà tim tui đã nhảy tứng từng tưng rồi
Tóm lại, giờ ai cũng đổ xô xuống căng tin hết, thôi tui cũng té đâyyyyyy!]
[Lầu 1: Omaica! Đội ơn người anh em, tui phắn ra liền đây!]
[Lầu 2: Hu hu hu, tui cũng muốn làm bé cún iu của công chúa nữa QAQ, chả nhẽ Alpha husky không được tính là cún saooooo QAQ]
[Lầu 3: Ba tên nhóc kia hên vcl, má nó tức muốn trào máu.
Cứ chờ đến lúc huấn luyện chiến đấu đi, đàn anh đây sẽ thay mọi người dạy cho các chú bài học!]
[Lầu 4: Hi lầu trên, hổng biết cưng có thấy Alpha hổ lông vàng ngoài rìa bên trái không nhở? Đó là học viên lưu ban của khóa trước đấy, Alpha hệ chiến đấu cấp A.
Cưng có chắc là sẽ đấm thắng được cậu ta hơm?]
[Lầu 5: =))))))))) Mấy tía còn ở đây tám nhảm à? Tui đang cầm thẻ cơm chạy như phất cờ tới căng tin này, canh me Omega đi ngang qua.]
…
[Lầu 67: Không liên quan nhưng công chúa mà các cậu nói là Omega trong ảnh kia hả? Sao lại gọi cậu ta là công chúa vậy?]
[Lầu 68: Nghe phát biết ngay lầu trên là Beta hệ chỉ huy luôn.
Thôi để tôi thông não cho nhé! Đa số người đang phát cuồng trên diễn đàn đều là Alpha hệ chiến đấu.
Bọn họ ngày ngóng đêm trông mãi mới có một Omega bé bỏng yêu kiều tới, còn gia nhập hệ chiến đấu nữa.
Một Omega nhỏ bé xinh đẹp đáng yêu ở giữa bầy đàn ông to xác, không phải công chúa nhỏ thì là gì?]
…
[Lầu 308: “Công chúa nhỏ” mà khóa chân đúm Alpha cấp A té lăn cù á hả? Cái đám Alpha hệ chiến đấu này đúng là ngu lâu dốt bền khó đào tạo, chẳng khác gì bật cả mười lớp filter…]
[Lầu 309: Ê lầu trên ghen ăn tức ở đúng không? Tôi biết cậu là Beta hệ chỉ huy.
Omega khóa lớn nhất của các cậu sắp tốt nghiệp, ba khóa dưới lại không có Omega nào.
Rảnh rỗi ghen tị hệ chiến đấu bọn tôi có Omega, chi bằng xem lại cách ăn ở của hệ chỉ huy các cậu đi =)))))))]
….
[Lầu 578: Chưa đầy một phút mà spam hơn 500 cmt rồi.
Gì đây, bệnh gen lây từ người sang người rồi à?]
Tước Thu không hề biết mọi hành vi cử chỉ của mình đều đang bị chú ý trên diễn đàn trường, bàn tán cực kỳ sôi nổi.
Hễ cậu đi vài bước về hướng căng tin là lại có người phát vị trí theo thời gian thực.
“Ảo giác hả ta? Sao tôi cứ thấy trên đường càng lúc càng đông thế nhỉ?” Đường Bất Điền gãi đầu thắc mắc.
Figo âm thầm đánh giá những Alpha và Beta đang giả vờ tình cờ đi ngang qua, bật cười thành tiếng: “Không phải ảo giác đâu.”
Đột nhiên phía trước có tiếng kêu “Ái u” nghe khá đau.
Cả bọn nhìn về nơi phát ra âm thanh, có một Alpha husky ngã lộn mèo từ trên bờ tường, đang ôm mông nhăn nhó, thấy ai cũng dòm mình thì cậu ta vội vàng giấu cái ống nhòm trong tay, huýt sáo giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tước Thu: “…”
Chưa được mấy bước, bọn họ lại gặp Beta đang giả vờ đọc sách trong chòi nghỉ mát, Alpha tinh tinh đang múa quyền khoe cơ bắp, miệng thì “hây ha hây ha” độc lạ vô cùng, vân vân…
Đường Bất Điền giật giật khóe miệng: “Bày đặt ra vẻ, khổng tước xòe đuôi, giữa ban ngày ban mặt không ra thể thống gì!”
Figo bất lực lắc đầu, vỗ nhẹ vai Alpha gấu nâu, “Thấy chưa, có Tước Thu ở đây không cần kính râm của cậu mà ai cũng phải ngước nhìn rồi.
Lần sau ra ngoài bớt huênh hoang lại nha.”
Đường Bất Điền ủ rũ tháo kính râm xuống, xụ mặt oán trách: “Ai biết bọn họ cứ như tám đời chưa thấy Omega vậy chứ, còn làm mấy trò đội quần mất hết mặt mũi Alpha chúng ta.”
“Thôi bớt giọng “pick me Alpha” đi, coi chừng ăn phốt bây giờ!”
Hứa Phong nhìn Tước Thu với vẻ mặt bình thản, gom hết can đảm nói: “Trong trường có Omega nhưng không có Omega hệ chiến đấu, Tước Thu là người duy nhất cho nên… cho nên mới quý hiếm như vậy.”
Đường Bất Điền vui vẻ ôm vai bá cổ cậu ta, “Ối chao, con thỏ lù lì, không ngờ cậu biết ăn nói vậy luôn đó!”
Hứa Phong lập tức đỏ mặt, cố gắng dùng đôi tai thỏ dài che khuất hai má đang ửng hồng của mình.
Bốn người vừa nói vừa cười, chẳng mấy chốc đã đến căng