Ánh nắng buổi sáng không quá chói, gió ngoài cửa sổ thổi vào mang theo hơi mát, nó lướt qua mái tóc Tri Hiểu, vuốt ve da thịt, giống như nụ hôn của Cố Hoài lúc này, mềm nhẹ như gió, thậm chí không gian còn có dư vị ngọt ngào.
Tri Hiểu tim đập loạn nhịp, cô giơ tay đè ở chỗ trái tim, đẩy Cố Hoài ra rồi xoay người, mặt đỏ như ráng mây buổi hoàng hôn, rực rỡ lung linh, mà đối với Cố Hoài, cô là trái chín dụ hoặc, dụ dỗ anh ăn trái cấm.
Cố Hoài híp mắt nhìn cô cúi đầu, cười khẽ: “Làm sao vậy?”
Tri Hiểu xoay người nhìn anh, nghiêm túc mở miệng: “Mong bác sĩ Cố đừng vui đùa như vậy, sẽ bị người khác hiểu lầm, tôi cũng không quen biết anh, sao có thể là vị hôn thê của anh.”
Cô tự cho là lời này lí lẽ chính đáng, lại không phát hiện ba chữ “vị hôn thê” mà cô nói ra có mấy phần ý vị, Cố Hoài khom lưng xoa tóc cô, ngữ điệu ôn nhu: “Là tôi sai, mấy thứ này đều là chuẩn bị cho vợ tương lai của tôi, ừm, hôm nay cho em mượn cũng không sao.”
Tri Hiểu nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu: “Cái này không tốt lắm, không bằng tôi mua nhé.”
Cố Hoài nhăn mày, đôi mắt thâm trầm hơn, anh bắt đầu tới gần cô, Tri Hiểu hoảng sợ lui về phía sau: “Anh định làm gì?”
“Hoặc là mặc, hoặc là cởi, em chọn một cái.”
Tri Hiểu bị dồn vào góc tường, tay anh vươn tới, cười cười: “Tôi cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn.”
“Tôi mặc! Tôi mặc!”, cô chạy ra từ khe hở bên cạnh, nhanh chân chạy vào phòng thay quần áo, Cố Hoài còn đang nhìn, Tri Hiểu đỏ mặt đóng cửa lại.
“Pang” một tiếng, cần bao nhiêu dứt khoát có bấy nhiêu dứt khoát, Cố Hoài buồn cười, thật khờ.
Khi Tri Hiểu ra ngoài thì Cố Hoài đã Tây trang giày da ngồi ở trên sô pha chờ cô, trên người anh mang theo sự thành thục ổn trọng, còn có vẻ ưu nhã tự phụ mà người khác không có, gọng kính không viền càng tôn lên sự tinh tế trong vẻ đẹp của anh, có thể ít nhiều che đậy sự sắc bén trong ánh mắt. Bởi vậy, lúc này anh nhiều hơn vài phần ôn nhã bình thản, nhưng khi anh đi tới đứng ở trước mặt cô, Tri Hiểu lại không được tự nhiên, ánh mắt của anh mang theo nhiệt độ, như ánh nắng giữa trưa, như muốn đem cô hòa tan.
Cố Hoài đánh giá cô một lượt, váy ngắn cắt sát người, đem dáng vẻ xinh đẹp của cô tôn lên rõ nét, ánh mắt anh trở nên đen hơn, bỗng nhiên nói: “Xoay người!”
“Hửm?”, Tri Hiểu sửng sốt một chút, bất tri bất giác xoay người.
Tay anh đặt ở vị trí bên hông cô, cong lưng dán ở bên tai cô ôn nhu mở miệng: “Rất tốt, hôm nay khóa không bị hở.”
Tri Hiểu tự nhiên nhớ tới ngày quẫn bách đó, mất tự nhiên lập tức hiện ra trên mặt, Cố Hoài lại không có buông tha cô, càng thêm ái muội nói: “Ngày đó em thật đẹp.”
Khi anh nói chuyện có hơi nóng phả vào tai cô, làm cô hơi tê tê, Tri Hiểu lập tức xoay người che miệng Cố Hoài lại, ai ngờ Cố Hoài thế nhưng vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, cảm giác ẩm ẩm lại ái muội làm Tri Hiểu nhanh chóng thu hồi tay: “Cố Hoài, anh vô sỉ!”
Cố Hoài khẽ cười một tiếng, cong lưng nhìn thẳng vào cô: “Nói xem, tôi vô sỉ như thế nào?”
Cô cúi mặt xuống, quả nhiên vẫn là đấu không lại đại ma vương này!
Nhưng mà cô hiểu được cái gọi là không tiến tắc lui, lập tức nghiêng người vòng qua anh: “Bác sĩ Cố, chúng ta còn phải đi đến bệnh viện.”
Tri Hiểu kéo cửa bước nhanh ra ngoài, Cố Hoài tự nhiên đuổi theo sau, cô hẳn là sợ anh lại làm xằng làm bậy, cố ý đi thật nhanh, thân ảnh xinh đẹp làm ánh mắt Cố Hoài trở nên nóng rực, trên đường người qua lại vội vã, đây là thời gian đi làm, nhưng ánh mắt đặt ở trên người Tri Hiểu cũng không ít, mỹ nữ, mọi người đều thích, đặc biệt là đàn ông.
Cố Hoài không vui nhíu mày, đuổi theo ôm sát eo cô: “Tôi không vui.”
Tri Hiểu không thể hiểu được nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Lên xe, anh giúp cô thắt đai an toàn, rồi đột nhiên áp người lại đây, cường thế hôn tới, nụ hôn này khác với lúc sáng, nó có vài phần phát tiết, đầu lưỡi Tri Hiểu bị anh vần vò tê dại, cô hô hấp không thuận, nắm tay đập người Cố Hoài, Cố Hoài lúc này mới rời khỏi, khoảng cách gần, Tri Hiểu thấy rõ sóng to gió lớn bên trong đôi mắt của anh, bên tai là thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Đòi lại một chút.”
Anh kéo cà vạt, bụng dưới nóng lên, âm thầm hạ quyết tâm, chờ về sau có thể ăn, nhất định phải đè cô kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!
Tri Hiểu lau lau miệng: “Bác sĩ Cố anh có phải có tật xấu gì hay không, tôi đắc tội anh chỗ nào sao?”
Cố Hoài cong khóe miệng xoa tóc cô, tựa hồ tâm tình không tồi: “Ngốc thật!”
Bệnh viện là nơi không thiếu người, nơi đăng ký xếp thành hàng dài, lối đi nhỏ chốc chốc lại có cáng đẩy qua, ý tá hô to: “Nhờ một chút, nhờ một chút.”
Tri Hiểu muốn tách Cố Hoài ra, nhưng bởi vì lực đạo không đúng liền biến thành nhào vào trong ngực anh, anh bị đẩy đụng vào tường, khẽ kêu một tiếng nhỏ tới không phát hiện, tiếp theo liền cười nhẹ: “Bác sĩ Tri, em làm gì vậy?”
Tri Hiểu ngẩng đầu, phát hiện rất nhiều y tá đang dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm cô, cô lập tức tách ra: “Ừm... Vừa rồi cáng cứu thương đi qua, sốt ruột liền... Ngại quá!”
Cố Hoài ôn nhu cười, nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Không sao.”
Tri Hiểu nghe thấy y tá ở bên cạnh tán thưởng: “Bác sĩ Cố anh thật tốt!”
Cô tức giận đến thổi thổi tóc mái, khi quay đầu thấp giọng nói một câu: “Dối trá!”
Mới vừa vào phòng khám bệnh hỏi người còn chưa tới, cô vén bức màn lên, ánh nắng chói mắt lập tức chiếu vào, thanh âm đóng cửa truyền đến, cô không quay đầu lại nhìn, khẳng định lại là cái kẻ lừa đảo kia vào.
Cô xoay người, không nghĩ tới Cố Hoài sớm đã đứng ở phía sau, cô hoảng sợ: “Tránh ra, người bệnh sắp tới rồi.”
Anh hạ thấp thân thể, hai tay chống ở hai bên cô, ngón tay gõ gõ cánh cửa sổ, thấp giọng hỏi: “Nói xem, ai dối trá?”
Tri Hiểu cười mỉa: “Tôi cũng chưa nói anh.”
“Ừm.”, mặt anh tiến gần hơn chút, Tri Hiểu lập tức quay đầu đi, Cố Hoài nhìn cô chăm chú đường cong sườn mặt thật hoàn mỹ: “Vậy em