Đêm đen như vực sâu vạn trượng, tưởng chừng có một bàn tay bóp chặt cổ Tri Hiểu, cô cảm thấy thở không nổi, xung quanh là các loại âm thanh hỗn tạp, tiếng khóc, tiếng xe cứu thương, tiếng va chạm, kêu cứu, hết thảy đều ầm ĩ lẫn lộn.
Cô thấy hai chiếc xe đâm vào nhau, mặt ba mẹ bị găm đầy vụn kính xe, trên đầu máu tươi chảy ròng ròng, tiếng kêu khóc thê lương vang lên bên tai, trong tay cô đầy máu tươi, cuống quít bò từ ghế sau ra, cô nỗ lực, liều mạng muốn đem ba mẹ trong xe kéo ra.
Chỉ là thân hình nhỏ không có bao nhiêu sức lực, cô nhìn đôi tay non nớt của mình, thống hận chính mình vô dụng.
Khắp nơi chỉ là một mảnh đen nhánh, tiếng xe cứu thương cùng xe cảnh sát giống như ở ngay phía trước, nhưng bất luận chờ như thế nào cũng không thể chờ được họ đi tới chỗ cô.
Tri Hiểu quỳ trên mặt đất bất lực khóc, cô dùng sức đánh xuống mặt đất, cho đến khi bàn tay nhỏ lại đầy máu tươi, ba mẹ đang dần dần rời xa cô, cô nghiêng ngả lảo đảo chạy tới: “Đừng bỏ con lại, cầu xin hai người, đừng bỏ con lại!”
Cô chạy vào bóng tối vô tận, nơi này không hề có thân ảnh ba mẹ, chỉ có mình Tri Hiểu cô đơn chiếc bóng, sự sợ hãi bao trùm khắp mọi nơi!
Đột nhiên, không biết từ đâu truyền đến một tiếng kêu tê tâm liệt phế…
“A!”, Tri Hiểu từ trong mơ bừng tỉnh.
Ngoài cửa sổ ánh nắng xuyên qua bức rèm màu trắng càng thêm chói mắt, cô vén rèm lên, nhìn cây cối ngoài cửa sổ mà phát ngốc, mẹ Tri vào phòng nhìn thấy dáng vẻ này của cô, thở dài một hơi: “Con lại gặp ác mộng à?”
“Không có.”, cô nhẹ nhàng trả lời, nhưng nước mắt lại từ từ lăn xuống, mẹ Tri đem cô ôm vào trong lòng, ôn nhu lau nước mắt cho cô: “Nếu ba mẹ con biết con nhớ họ như vậy, nhất định sẽ rất không nỡ.”
Tri Hiểu vùi đầu vào lòng mẹ Tri: “Con nhớ họ!”
“Mẹ biết, chúng ta sắp xếp thời gian, đi thăm hai người họ!”
“Vâng.”
Khóc xong, trong lòng cô dễ chịu hơn nhiều, mới đầu cô không thể thoát khỏi ác mộng kia, trôi dạt ở nơi tối tăm ấy hai năm, cô từng chịu khổ, từng bị coi khinh, bị la mắng, cũng may có ba mẹ Tri nuôi dưỡng, cho cô gia đình, tên họ, để cô lại có ba mẹ cùng chị gái.
Bây giờ, cô thật sự quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mức có thể quên hai năm đau xót kia, nhưng mặc kệ cô nỗ lực như thế nào, lần tai nạn xe cộ mười hai năm trước đó, cô chẳng bao giờ quên được…
Hôm nay bệnh viện An Hòa vẫn bận rộn như ngày thường, người xếp hàng khám bệnh dài như một con rồng, khi Tri Hiểu cầm bệnh án đi ngang qua hành lang, Cố Hoài vừa lúc từ đối diện đi tới, anh híp mắt nhìn cô: “Em khóc à?”
Tri Hiểu ảm đạm cười: “Không có, tôi còn có việc, đi trước.”
Buổi chiều có một ca phẫu thuật, lúc Tri Hiểu thay đồ phẫu thuật xong, mấy y tá vẫn đang túm năm tụm ba bàn về chuyện cô cùng Cố Hoài, Tri Hiểu nhăn mày: “Ngày thường mấy người thảo luận cũng được, dù sao làm việc ở bệnh viện rất nhàm chán, nhưng giờ phải phẫu thuật rồi, chuyên tâm một chút.”
Y tá vội gật đầu: “Vâng.”
Lần phẫu thuật này không thuận lợi như mọi khi, bệnh nhân xuất huyết nhiều, máu bắn lên mặt y tá và bác sĩ. Y tá hoảng sợ: “Chỉ số sự sống đang giảm, làm sao bây giờ?”
“Đừng hoảng hốt.”
Tri Hiểu là bác sĩ phẫu thuật chính, cô không hoảng hốt thì mới có thể ổn định toàn cục, dù trêm trán đã thấm ra một tầng mồ hôi, tim cũng đập nhanh hơn nhưng dáng vẻ cô vẫn vô cùng trấn định.
“Kẹp cầm máu.”, thanh âm vững vàng tựa như trấn an tâm trạng nặng nề của mọi người, phụ mổ cùng các y tá dần dần ổn định, bệnh nhân đã ngừng xuất huyết, nhịp tim cũng khôi phục bình thường.
“Kết thúc phẫu thuật đi.”, Tri Hiểu nhàn nhạt nói, phụ mổ bắt đầu khép vết mổ của bệnh nhân.
Ra khỏi phòng giải phẫu, nhìn thấy người nhà chờ đợi sốt ruột, Tri Hiểu ôn hòa nói: “Phẫu thuật thành công!”
Đây chắc chắc là sự an ủi lớn nhất dành cho người nhà, Tri Hiểu thấy vậy, nhấp môi cười cười, xoay người tiến vào phòng thay quần áo, máu trên người cần rửa sạch sẽ một chút.
Cố Hoài đang soạn bệnh án, nghe thấy y tá nhắc tới Tri Hiểu anh liền ngừng lại, ngẩng đầu lên.
“Vừa rồi ở phòng giải phẫu thật đúng là nguy hiểm, bệnh nhận cũng sắp ngừng tim rồi, may có bác sĩ Tri bình tĩnh hoàn thành phẫu thuật, thật quá lợi hại!”
“Không hổ là nhân tài của đại học Foster, người đã đẹp còn có thực lực, kỳ thật ở bên bác sĩ Cố cũng rất xứng nha.”
Nghe được vậy, Cố Hoài nhẹ nhàng bật cười, bệnh án trong tay chỉnh tề đặt lên bàn, đi đến phòng thay quần áo.
Tri Hiểu cứu được một người, tâm tình không tồi, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, cô không để ý, nghĩ là nữ đồng nghiệp vào thay quần áo.
Chỉ là ngàn vạn lần không ngờ được, đột nhiên dưới chân lơ lửng, cúi đầu nhìn, thì ra là Cố Hoài bế cô lên.
“Bác sĩ Cố, anh làm cái gì vậy, đây là ở bệnh viện!”
Cố Hoài nhẹ nhàng vỗ vỗ cô: “Đừng loạn.”
Tri Hiểu đỏ chín mặt: “Anh! Anh đừng chạm vào tôi!”
Cố Hoài đẩy cửa sau của phòng thay đồ đi ra ngoài, nơi này có rất ít người lui tới, trong góc càng là một nơi ẩn thân hoàn hảo, anh thả cô xuống, không cho cô cơ hội chạy trốn, lập tức chắn ngang lối đi: “Cố ý trốn tránh tôi?”
“Không có.”
Cố Hoài nheo đôi mắt lại, cười cười: “Thích tôi?”
“Không có!”, Tri Hiểu phản ứng càng lớn hơn nữa, dùng sức đẩy anh, Cố Hoài lại cười nhẹ tới gần cô: “Không thích tôi?”
“Không thích!”, Tri Hiểu ngẩng đầu nhìn, dưới ánh mặt trời, da cô càng trắng hơn, cánh môi phấn hồng, mềm mại căng mọng, Cố Hoài thoáng nhăn mày, cô đúng là một trái chín dụ hoặc, dẫn dụ người ta muốn căn một miếng.
Ba chữ [1] “Không thích” này như khẳng định. Nghe vậy, sắc mặt anh dần tối lại, cười đến không có hảo ý: “Có cốt khí.”
[1] Trong tiếng Trung, “không thích” gồm ba chữ不喜欢
Cố Hoài chỉ gian nhẹ nhàng vuốt mặt Tri Hiểu, mỗi một chỗ anh vuốt qua đều làm cô hơi rùng mình, anh buồn cười: “Em run cái gì? Sợ tôi?”