Trong phòng bật máy sưởi ấm áp, tối hôm qua là trận tuyết đầu mùa, thế giới ngoài cửa sổ trở nên trắng xóa kì diệu, tối hôm qua Cố Hoài cùng Tri Hiểu nói chuyện rất lâu, anh không thể tin được sự kiên định của tâm ý Tri Hiểu, Tri Hiểu cũng kiên trì lặp lại cô không hề hận anh.
Yêu là có thể bỏ qua cả chính mình, Cố Hoài ở trước mặt Tri Hiểu chính là như thế, chỉ cần cô còn nguyện ý yêu anh, như vậy dù anh làm bất cứ điều gì cũng có thể.
Anh đã từng che che giấu giấu, sợ Tri Hiểu biết bí mật của anh, còn bởi vì anh biết sự việc mười hai năm trước đã tổn thương Tri Hiểu cỡ nào. Anh vốn đã mất đi tư cách yêu Tri Hiểu, nhưng may mắn, anh đã đưa ra một quyết định sáng suốt, đợi Tri Hiểu trưởng thành.
Mãi đến tối hôm qua, Cố Hoài vô tình nhìn thấy nhật ký của Tri Hiểu, ở trang đầu tiên cô viết: “Hôm nay làm quen với bác sĩ Cố, rất giống một vị tiên sinh tôi từng gặp.”
Cố Hoài biết lần cô nói đó là lần nào, mùa hè mấy năm trước, Tri Hiểu theo Tri An đi đánh Tae Kwon Do xong liền về nhà. Khi cô đạp xe từ trên dốc xuống, có lẽ con dốc làm cô nhớ tới vụ tai nạn, Tri Hiểu một chút, khi ngẩng lên đã suýt đâm phải một cây cột.
Nhưng đột nhiên một người từ con đường nhỏ gần đó lao ra giữ xe cô lại, bởi vì tốc độ quá nhanh, anh bị ngã ra đấy, khẽ kêu đau một tiếng.
Tri Hiểu không thấy rõ mặt anh, anh đội mũ lưỡi trai, kéo xuống rất thấp, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm tinh xảo của anh, anh đứng lên từ trên đất, vóc người rất cao, cũng không có tức giận như Tri Hiểu nghĩ, thậm chí là vô cùng ôn nhu nói: “Về sau đạp xe phải cẩn thận, mau về nhà đi!”
Có lẽ anh đã bị thương, tư thế đi đường có chút kỳ quái, Tri Hiểu thấy anh còn đang run lên, từ phía sau gọi với tới: “Tiên sinh, anh không sao chứ? Cảm ơn anh!”
Anh nghiêng mặt đi, lại cười nói: “Không có việc gì!”
“Nhưng tay anh đang run kìa, rất đau sao?”
Anh gục đầu xuống, ngữ khí có chút trầm thấp: “Cũng không phải bởi vì đau…”
Dừng một chút, anh tiếp tục nói: “Về sau em phải cẩn thận, sẽ không có ai luôn ở bên cạnh giúp đỡ em!”
Trong quá trình trưởng thành của cô có phần của anh, Cố Hoài cảm thấy rất vinh hạnh, anh thường gửi tới cho cô một ít quà, ba mẹ Tri nói dối là mình mua, còn anh sẽ lặng lẽ đứng ở một góc nhìn cô.
Tri An vì thế mà khịt mũi khinh thường: “Cố tiên sinh, cậu sắp thành biến thái rồi!”
Cố Hoài chỉ là đạm nhiên cười.
Nhật ký lật đến trang sau, bên trên viết: “Bác sĩ Cố thật là tên cầm thú!”
Cố Hoài bất động thanh sắc nhướng mày, nhìn Tri Hiểu từ phòng tắm đi ra, đứng dậy bế cô lên giường, cầm thú vẫn là phải làm chút việc cầm thú nên làm…
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Cố Hoài đã rời giường, Tri An ngồi trên sô pha xem TV, chỉ chỉ bữa sáng trên bàn: “Vừa sáng ra Cố Hoài đã xuống bếp làm đấy, mau ăn đi, giờ chắc đang cùng ba mẹ đi mua đồ rồi, chậc chậc, thật là chàng trai tốt.”
Tri Hiểu ăn bữa sáng, điện thoại trong tay rung lên, bên trên biểu hiện một dãy số xa lạ, cô nhận điện thoại, bên trong vang lên giọng Tô Dập, thanh âm nghèn nghẹn kỳ quái: “Ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói!”
“Tô đại thiếu gia, tôi không rảnh.”
Đang muốn cắt đứt điện thoại, Tô Dập đột nhiên âm hiểm cười một cái: “Tống Tử Du, cô có còn nhớ cô là ai không?”
Tri Hiểu buông cái muỗng trong tay, đứng dậy rời khỏi phòng khách: “Tô Dập, anh nghĩ tôi có thể quên sao, tôi biến thành như vậy đều là bởi vì các người gây ra!”
Tựa hồ là bị những lời này chọc trúng chỗ đau, người đầu kia im lặng một lát, bỗng nhiên nói: “Ra đây! Chúng ta quang minh chính đại nói chuyện, tôi muốn biết cô rốt cuộc muốn cái gì!”
“Gặp ở đâu?”
“109 đường Đông Hòa, cà phê Hào Quán.”
“Được.”
Tri Hiểu mặc quần áo xong, khi ra cửa tiện tay với mấy cái bánh quy: “Nói với ba mẹ và Cố Hoài, em đi ra ngoài một chút rồi quay lại.”
Tri An đang xem TV không để ý cô, cau mày phất tay: “Đi đi!”
Bên ngoài tuyết vẫn rơi, Tri Hiểu cầm một cây dù đi ra ngoài, khi đến quán cà phê Tô Dập đã chờ ở đó, nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Ngồi, cà phê của cô gọi xong rồi!”
Cô đem dù giao cho người phục vụ, ngồi xuống trước mặt Tô Dập: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Cô mất tích mười mấy năm, nay đột nhiên xuất hiện là vì sao?”
Nếu là có chuyện muốn nói thì tốt nhất là đi thẳng vào vấn đề, dù gì cũng đã mười mấy năm, Tô Dập tuy rằng vẫn là cà lơ phất phơ, nhưng so với năm đó đúng là thành thục hơn không ít.
Người phục vụ đưa cà phê nóng hổi lên, Tri Hiểu bỏ thêm vài muỗng đường: “Mấy năm nay tôi chịu đủ khổ cực, sau này sống tốt hơn chút liền không muốn quay lại cái cảnh khổ cực kia nữa, cảm thấy ngọt bùi có thể làm tê đi nỗi khổ trong lòng, anh muốn thử không?”
Tô Dập lười nói luyên thuyên với cô: “Tôi hỏi cô rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tô Dập, anh đang sợ cái gì?”, Tri Hiểu châm chọc cười: “Tôi quên mất, anh đương nhiên sẽ sợ tôi, rốt cuộc thì anh cũng là một trong những kẻ đem tôi đẩy vào vực sâu tuyệt vọng!”
Cô khuấy cà phê, biểu tình hờ hững: “Tôi không công khai thân phận của mình, là các người phát hiện, sao bây giờ lại hỏi tôi vì sao đột nhiên trở lại?”
“Tống Tử Du chưa bao giờ là người bừa bộn, túi của cô còn có tấm ảnh kia đều là cô cố tình để lại, cô muốn bọn họ khủng hoảng, cô đang nói cho chúng tôi biết, cô đã trở lại, cô muốn bắt đầu báo thù!”
“Thì ra anh vẫn nhớ tính tôi à?”, Tri Hiểu nhàn nhạt nhìn hắn một cái: “Đúng, anh nói