Cảm giác lành lạnh của mùa đông có thể làm ta tỉnh táo hơn hẳn, hít một hơi cảm nhận không khí thanh mát cũng xua bớt đi sự mệt mỏi.
Ba mẹ Tri thi thoảng lại lẩm bẩm vài câu, nói không muốn rời đi vân vân, Tri Hiểu nhấp môi cười, đem vali hành lý kéo khóa lại: “Ba mẹ, hai người cứ coi như đi du lịch một chuyến đi, bây giờ Tô Minh Hòa đã biết thân phận của con, khó mà đảm bảo bọn họ sẽ không dùng hai người tới uy hiếp con, có chị đi cùng ba mẹ, con rất yên tâm.”
Đêm qua lúc ăn cơm đã nói rất nhiều, sau khi bàn bạc xong, quyết định để ba mẹ cùng Tri An ra nước ngoài tránh một thời gian.
Ba mẹ không yên tâm, nắm tay Tri Hiểu lưu luyến không rời: “Ba mẹ sẽ không gây phiền phức cho các con, để ba mẹ ở lại đi!”
Tri An xách đồ đi tới: “Đây không phải vấn đề phiền phức hay không phiền phiền phức, chuông chiến tranh đã gõ rồi, chúng ta ở chỗ này sẽ kéo chân Hiểu Hiểu, rời đi đã là giúp đỡ con bé rồi!”
Ba mẹ không còn lời nào để nói, Cố Hoài ôm eo Tri Hiểu: “Chú thím yên tâm, cháu sẽ bảo vệ tốt cho Hiểu Hiểu. Bên Mỹ đã sắp xếp xong, mọi người qua đó cứ đi chơi cho vui vẻ!”
Đưa ba mẹ ra sân bay, tận mắt nhìn thấy máy bay cất cánh rồi Tri Hiểu mới thở phào, Cố Hoài kéo áo khoác lại cho cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Đừng sợ, có anh đây rồi!”
“Ừm.”, trong ngực truyền đến tiếng Tri Hiểu trả lời, tay Cố Hoài chậm rãi vỗ nhẹ lưng cô, như đang trấn an một đứa bé, anh tận hưởng mùi hương trên người cô, ngữ điệu trầm thấp ôn nhu: “Hiểu Hiểu, sau khi kết thúc những chuyện này, chúng ta kết hôn đi!”
Không ngờ anh sẽ nói như vậy, tim Tri Hiểu đập lỡ một nhịp, cảm giác rung động làm cả người cô trở nên khẩn trương: “Cái… cái gì?”
Người qua lại tới lui vội vàng nhưng cô tưởng chừng mọi âm thanh đều biến mất, chỉ để lại thân ảnh hai người, Tri Hiểu cảm giác được Cố Hoài ôm cô chặt hơn, bên tai vang lên giọng nói ôn nhu khàn khàn quen thuộc: “Anh nói, mong em gả cho anh!”
“Cầu… cầu hôn? Ở chỗ này! Bây giờ sao?”
Không phải cô chưa từng nghĩ về cảnh tượng cầu hôn, mỗi lần nghĩ đến đều làm cô vô cùng khẩn trương, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới lại là ở chỗ này, không có hoa tươi chẳng có nhẫn, chỉ có lời nói khuấy động tâm can của anh, dẫu vậy vẫn đủ làm cô hạnh phúc vô cùng!
Cô không lập tức trả lời, Cố Hoài lại có thể nghe thấy rõ ràng hô hấp của cô trở nên dồn dập, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, anh có thể chờ!”
“Không phải như thế!”, Tri Hiểu nhịn không được nắm chặt tay: “Bây giờ chưa phải thời điểm, còn…”
Lời chưa nói xong đã bị môi anh chặn lại: “Hiểu Hiểu, anh yêu em!”
Anh đùa giỡn cắn nhẹ cánh môi cô, đè thấp thanh âm trêu chọc cô: “Nói em yêu anh đi!”
Tri Hiểu cúi đầu né tránh ánh mắt nóng rực của anh, chớp đôi mắt khẩn trương nói: “Yêu… anh!”
“Yêu ai?”
Tri Hiểu rũ đầu nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay anh, ngọt ngào cười: “Yêu Cố Hoài!”
“Ngoan lắm!”, anh cúi xuống vuốt ve mặt cô, đặt một nụ hôn vào mi tâm cô: “Em yêu anh là đủ rồi, cái khác anh nguyện ý chờ, chỉ cần là em, chờ bao lâu cũng không sao cả!”
Mấy ngày sau, Cố Hoài thôi công tác ở bệnh viện trở về Thắng Hoa, đây là quyết định sau khi bàn với Tri Hiểu. Công ty lớn như vậy không thể cứ mãi không có ai quản, Đàm Thận đã dốc hết tâm huyết bao năm nay, nếu Cố Hoài vẫn không quay về, cậu ta chắc sẽ tổn thọ chết sớm mất!
Buổi sáng, Tri Hiểu thực hành thắt carvat cho Cố Hoài, cô ngồi quỳ ở trên giường, bộ dáng mới vừa tỉnh ngủ có chút lười biếng.
Cố Hoài cúi xuống nhìn cô, bàn tay thon dài vuốt qua mặt cô, nhẹ nhàng mở miệng: “Nhớ kỹ, về sau anh là hậu thuẫn của em, muốn làm cái gì cứ việc thoải mái đi làm!”
Thắt carvat xong, Tri Hiểu ôm lấy eo anh: “Đây có phải là bao nuôi trong truyền thuyết không?”
Cố Hoài cười cười, xoa đầu cô: “Đúng, về sau anh nuôi em!”
Tri Hiểu cố ý đếm ngón tay: “Nuôi em tốn lắm đó, em tính xem nào…”
Cô làm bộ tính tính toán toán, bỗng nhiên bị Cố Hoài đẩy ngã ra giường, anh thành thạo kéo carvat vừa thắt xong ra, cắn nhẹ môi cô: “Nhiều bao nhiêu đều được, cái gì cũng cho em, trái tim cho em, tính mạng cho em!”
Tri Hiểu đẩy anh ra: “Anh còn phải đến công ty!”
Chàng trai mỉm cười: “Để Đàm Thận tận hưởng thêm một ngày đi!”
Buổi chiều, sau khi Tri Hiểu nhiều lần xin tha mới có thể thoát khỏi ma trảo, cô giãy giụa đứng dậy muốn sửa sang lại cho anh, Cố Hoài đem cô ấn ở trên giường đắp chăn đàng hoàng: “Ngủ chút đi, anh đi công ty rồi sẽ về!”
Chuyện công ty cô chỉ biết một chút tình huống, nhưng cũng sắp qua một ngày rồi, Tri Hiểu nhịn không được hỏi: “Vì sao gấp như vậy?”
“Gấp để trở về cùng em ăn cơm chiều!”
Thay xong quần áo, anh lập tức trở thành một người chững chạc, tuấn tú nho nhã, ôn nhuận mà có phong độ, đeo chiếc kính che bớt đi sự nguy hiểm của mình, anh cúi xuống hôn cô: “Ngoan ngoãn ngủ, anh đi đây!”
Cố Hoài rời đi rồi, trong nhà lại thêm hai vị khách không mời mà đến, Tri Hiểu thậm chí còn lười tiếp đãi bọn họ, ngay cả một ly nước ấm cũng không định mời bọn họ.
Cô quấn chăn ngồi ở trên sô pha, Tô Minh Hòa và Phương Tư Lâm lẳng lặng đánh giá cô: “Chúng ta đã hỏi thăm rõ ràng, cô chính là con gái Tống Lâm Mộ, Tống Tử Du!”
Đã lâu chẳng còn nghe thấy cái tên này, không nghĩ tới nhiều năm trôi qua, chuyện cũ bị kẻ thù nhắc tới vẫn có thể làm tim nàng nhói đau, Tri Hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng ngắm tuyết bay, thanh âm nhàn nhạt: “Các người tới đây muốn nói cái gì?”
“Tử Du, chúng ta hy vọng cháu có thể trở về cùng chúng ta.”, Phương Tư Lâm nói rất ôn nhu, Tri Hiểu thậm chí suýt còn tưởng là