Lúc Tang Tửu đang chán nản vì mình gửi sai tin nhắn thì cô bỗng nghĩ, lỡ như vừa rồi Ôn Quý Từ chưa xem điện thoại thì sao? Vậy thì rất có khả năng anh chưa đọc được tin nhắn cô vừa gửi.
Mắt Tang Tửu lập tức sáng lên, cô bật dậy ngồi trên giường, chỉ cần cô xóa tin nhắn trong điện thoại anh trước khi anh đọc được, vậy thì chẳng có sai sót gì hết.
Ngay cả dép Tang Tửu cũng chẳng buồn mang, cô chạy chân trần đến phòng Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ dựa bên giường, cụp mắt đọc tin nhắn Tang Tửu gửi.
Anh nhìn rất lâu, khóe môi cong lên.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói nôn nóng của Tang Tửu vang lên: “Anh, anh ngủ chưa?”
Ôn Quý Từ nhìn thời gian, đã muộn rồi nhưng Tang Tửu lại đến tìm anh vào giờ này, có lẽ anh biết Tang Tửu muốn làm gì.
Ôn Quý Từ chậm rãi đặt điện thoại sang một bên, trầm giọng nói: “Vào đi.”
Tang Tửu mở cửa, Ôn Quý Từ nhìn sang, cô mặc váy ngủ hai dây, vì chạy đi vội nên cổ áo hơi lệch, xương quai xanh mảnh mai xinh đẹp, tóc đen xõa trước ngực, làm da trắng mịn như ẩn như hiện.
Cô chân trần đứng đó, ngón chân trắng như tuyết giẫm trên mặt đất, từng ngón như ngọc, hệt cái lồng tuyết trong suốt.
Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu, sau đó bình tĩnh dời mắt đi, hờ hững hỏi: “Có chuyện gì?”
Sau khi Tang Tửu vào thì đóng cửa lại, cô nhìn tay Ôn Quý Từ trước, tốt lắm, trong tay anh không có điện thoại, Tang Tửu thở phào một hơi.
Tang Tửu đi tới trước vài bước, lên tiếng thăm dò: “Anh, có phải ngày nào anh cũng bận lắm đúng không?”
Ôn Quý Từ nhướng mày, lúc này lại rất chịu khó gọi anh trai, anh cười: “Anh trai bận lắm.”
Tang Tửu đảo mắt, nói tiếp: “Chắc là bận đến nỗi không có thời gian xem điện thoại đâu nhỉ?”
Ôn Quý Từ thoải mái nhướng mày, khẽ cười: “Đúng là không có thời gian.”
Tang Tửu mím môi, dường như không biết nên mở miệng thế nào.
Ôn Quý Từ hài lòng nhìn vẻ mặt ngày càng sốt ruột của Tang Tửu, sắc mặt anh vẫn không thay đổi, thản nhiên ngả người ra sau.
Một lúc sau, Ôn Quý Từ làm như vô tình nói: “Anh buồn ngủ rồi, nếu không có chuyện gì thì em về phòng đi.”
Tang Tửu nóng ruột, vội bịa một lý do: “Vậy anh cho em mượn điện thoại anh chút được không? Dạo này em phát hiện một game thú vị lắm, em tải giúp anh.”
Sao bây giờ Ôn Quý Từ có thể ngủ được, tin nhắn của cô còn chưa xóa mà.
Ôn Quý Từ không đáp, Tang Tửu tưởng anh đồng ý với cô rồi.
Cô cẩn thận nhích từng bước đến trước giường Ôn Quý Từ, giơ tay ra, còn chưa chạm vào điện thoại thì một bàn tay thon dài đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Giọng nói trầm thấp vang lên: “Muốn làm gì?”
Tang Tửu chớp mắt: “Chẳng phải vừa rồi anh bảo buồn ngủ à?”
Ôn Quý Từ làm như vô ý siết chặt tay hơn, mấy giây sau mới chầm chậm buông ra.
Anh hờ hững nói: “Vừa rồi buồn ngủ, bây giờ anh không muốn ngủ cũng không cho sao?”
Lúc này Tang Tửu hiểu ra, Ôn Quý Từ cố ý.
Anh hoàn toàn không hề buồn ngủ, chỉ đợi cô đến lấy điện thoại thôi.
Tang Tửu lập tức đứng thẳng lại, trừng Ôn Quý Từ: “Anh đọc được rồi chứ gì, quả nhiên là anh đọc được rồi.”
Chắc chắn là Ôn Quý Từ đã đọc được tin nhắn rồi, thế nên giờ đang cố ý chơi cô.
Ôn Quý Từ làm ra vẻ như nghe không hiểu, thản nhiên hỏi: “Đọc được cái gì?”
“Thì cái kia…” Tang Tửu ngập ngừng vài giây.
Ôn Quý Từ khẽ cong khóe môi, đáy mắt toát lên vẻ thích thú: “Cái kia là cái nào? Em không nói rõ làm sao anh biết được em muốn cho anh đọc cái gì?”
Ôn Quý Từ nhìn thẳng vào Tang Tửu, chậm rãi thốt ra mấy chữ: “À đúng rồi, còn chưa nói với em, cái tin nhắn kia, anh rất hài lòng.”
Anh cố ý nói chậm bốn chữ cuối cùng, còn tăng thêm vài phần mờ ám.
Lông tơ của Tang Tửu dựng đứng cả lên, Ôn Quý Từ nói anh rất hài lòng? Anh biến thái sao?
Cô dứt khoát không che giấu nữa mà nói thẳng: “Em gửi nhầm tin nhắn, anh nhanh xóa nó đi.”
Ôn Quý Từ nhìn xoáy vào Tang Tửu: “Tin nhắn gửi cho anh là của anh rồi, đạo lý này còn cần anh dạy em?”
“Hơn nữa chỉ một tin nhắn mà em muốn phí thời gian của anh, đây là thành ý của em?”
Tang Tửu sững sờ: “Gì cơ?”
Giọng Ôn Quý Từ bỗng thấp xuống, có hơi khàn: “Muốn cảm ơn anh mà chỉ có chút thành ý này thôi à?”
Tang Tửu đơ ra bởi dáng vẻ không nói lý này của Ôn Quý Từ, cô hít sâu một hơi: “Vậy anh muốn gì?”
Giọng Tang Tửu rõ ràng rơi vào tai Ôn Quý Từ, anh nhìn đăm đắm vào Tang Tửu mà không nói gì.
Ngoài cửa sổ là màn đêm đen kịt, ánh trăng ảm đạm ngưng tụ thành một khoảng vắng vẻ và u tối dưới cửa sổ.
Ở một nơi sâu thẳm trong lòng Ôn Quý Từ có một giọng nói khẽ khàng xuất hiện, trong bóng tối, nó mê hoặc anh.
Giọng nói đó đang hỏi anh, Ôn Quý Từ, vậy mày muốn cái gì?
Bông hoa sinh ra trong bóng tối sớm đã bất giác nở rộ, dây leo sắc nhọn bao quanh nó nhưng nó vẫn điên cuồng bám lên thân cây đầy gai.
Gai nhọn đâm vào da thịt nhưng lại không cảm thấy đau, mặc sức lan nhanh trong u tối…
Ôn Quý Từ im lặng rất lâu, nhưng anh nhìn chằm chằm Tang Tửu không hề chớp mắt.
Tang Tửu cảm nhận được ánh mắt của anh đang từng tấc lướt qua, hệt như cái chạm xa xôi nhất.
Trái tim Tang Tửu không khỏi thắt lại, cô gọi: “Anh?”
Ôn Quý Từ lập tức hoàn hồn, anh điều chỉnh lại sắc mặt, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.
Anh nghiêng đầu đi không nhìn Tang Tửu nữa, giọng anh bình tĩnh: “Em về phòng đi.”
Tang Tửu đi tới trước, lúc sắp đến cửa thì quay lại nhìn Ôn Quý Từ, trước khi cô rời đi, anh không nhìn cô thêm lần nào nữa.
*
Thế Hòa và Vạn Lợi đang hợp tác với nhau để phát triển một bất động sản cao cấp, hai doanh nghiệp bất động sản đứng đầu trong nước hợp tác đã dấy lên sự chú ý mạnh mẽ từ bên ngoài.
Công việc của Ôn Quý Từ rất bận, lịch trình được sắp xếp dày đặc.
Sau khi kết thúc công việc, tài xế lái chiếc Rolls – Royce đưa Ôn Quý Từ đến bữa tiệc đấu giá từ thiện.
Bữa tiệc này đã được quyết định vào mấy tháng trước, không dễ từ chối.
Theo phía nhà tổ chức nói thì Ôn Quý Từ chỉ đến tượng trưng một chút là được.
Ôn Quý Từ vừa vào chỗ thì những tiếng bàn tán xì xầm ở bên trong lại càng lớn hơn.
Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ mặc lễ phục đen đi vào, tiếng bàn tán mới vừa dứt lúc này lại lần nữa vang lên.
Những năm gần đây Cổ Sa là nữ diễn viên có thực tích tốt nhất, năm nay mới hai mươi sáu tuổi đã trở thành ảnh hậu.
Có vẻ cô ta từ một sự kiện nào đó đến đây, mái tóc búi và được trang điểm tỉ mỉ, quả thực là vô cùng tao nhã, cô