Tang Tửu bĩu môi, kề đến bên tai Ôn Quý Từ: “Anh trai.”
Không biết có phải là ảo giác của Ôn Quý Từ hay không, lúc gọi hai chữ này, giọng cô vô cùng mềm mại, như thể dùng lông vũ trêu chọc dái tai anh, ngưa ngứa và tê dại.
Cơ thể Ôn Quý Từ khựng lại, Tang Tửu không hề cảm nhận được gì, chỉ ai oán nói: “Làm gì mà bảo em gọi?”
Anh nhếch mép: “Ồ, muốn nghe nói thật không?”
Ôn Quý Từ cụp mắt, nhìn thấy dưới chân là những bậc thang trắng xám, giọng điệu tự nhiên nhưng đáy mắt ngày càng sâu.
“Anh trai rất thích nghe.”
Đứng trước Ôn Quý Từ, thói quen tùy hứng của Tang Tửu sẽ không dễ dàng thay đổi.
Khóe mắt cô cong cong, ngay sau đó lớn giọng, còn có chiều hướng ngày càng cao.
“Anh trai! Anh trai anh trai anh trai…”
Ôn Quý Từ ‘chậc’ một tiếng, trông như đang chán ghét, trong mắt lộ ý cười: “Ngoan chút.”
Tang Tửu khinh bỉ: “Chẳng phải anh thích à?”
Ầm ĩ một hồi, cuối cùng thuận lợi lên được bậc thang.
Buồn phiền trước đó của Tang Tửu cũng tạm thời dằn xuống, hai người sống chung dần hòa hợp hơn.
Tang Tửu đại tiểu thư tấm lòng bao la, rộng lượng tha thứ cho người anh trai tính tình xấu xa này.
Chùa Tuệ Tịnh trước đây là ngôi chùa Hoàng gia, hương khói nghi ngút, vì cầu duyên số vô cùng chuẩn nên rất nổi tiếng.
Bây giờ không phải mùng một hay mười lăm, cũng không phải cuối tuần nhưng vẫn có rất nhiều khách hành hương đến.
Sau khi vào chùa, Tang Tửu điềm đạm hơn, cô trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Rất nhiều khách hành hương đều có lòng mong cầu, khác với họ, Tang Tửu đến không phải để cầu điều gì cả.
Cô quỳ trên tấm nệm, thành kính lạy mấy cái nhưng trong lòng thì thanh tịnh và trống rỗng, không có mong muốn gì.
Nhìn bóng lưng Tang Tửu, ánh mắt Ôn Quý Từ rơi trên tóc đuôi ngựa cô buộc sau đầu, vài sợi tóc rơi bên tai cô.
Gió lạnh ngày đông khiến tai Tang Tửu đỏ ửng, vừa trắng vừa nhỏ, sắc đỏ lan ra hệt như lúc cô xấu hổ.
Tang Tửu bỗng quay đầu lại nhìn Ôn Quý Từ: “Anh, rút quẻ không?”
Anh lắc đầu.
Tang Tửu: “Nhân duyên ở đây linh lắm, anh đã hai bảy rồi, có phải nên suy nghĩ đến chuyện chung thân đại sự không?”
Ôn Quý Từ bị Tang Tửu kéo đến trước Phật, xin một quẻ dưới lời yêu cầu năm lần bảy lượt của cô.
Hai người đi rút quẻ, là quẻ một bên mừng một bên sợ.
Ý trên quẻ rất rõ ràng, mặc dù cuộc tình này khiến người ta vui vẻ nhưng lại có những điều phải lo lắng.
Tang Tửu ở bên cạnh quay đầu lại nhìn quẻ trong tay Ôn Quý Từ, đùa một câu: “Xem ra đường tình duyên của anh lận đận rồi.”
Ôn Quý Từ hờ hững liếc cô.
Tang Tửu co rúm lại: “Anh là người đàn ông độc thân hoàng kim, không tìm được đối tượng cũng không sao, sau này càng già càng được yêu thích…”
Nói được một nửa, cô nhận ra lời giải thích của mình không được êm tai cho lắm, vẫn nên ngậm miệng thì hơn.
Ôn Quý Từ thực sự nghe không nổi nữa, anh đột nhiên nhét quẻ vào tay Tang Tửu: “Cho em.”
Lúc Tang Tửu còn chưa phản ứng lại thì đã vô thức nhận lấy rồi.
Cô cúi đầu, cẩn thận nghiên cứu cái quẻ đó, đọc một hồi bỗng nhận ra điều không ổn.
Đợi đã? Đây là quẻ của Ôn Quý Từ mà, liên quan gì tới cô chứ, cô ở đây nghiên cứu làm quái gì.
Tang Tửu ngẩng đầu, Ôn Quý Từ đã đi được một đoạn rồi.
Tang Tửu chạy tới, theo sau anh hỏi: “Đây là quẻ anh xin, sao lại đưa em cầm?”
Ôn Quý Từ bỗng sững người, dừng lại.
Anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt không hề tự giác đó, khẽ ‘hừ’ một tiếng, không giải thích gì: “Về nhà.”
*
Không biết có phải bái Phật có tác dụng hay không, mấy ngày tiếp theo của Tang Tửu trôi qua vô cùng suôn sẻ.
Một khi có thời gian thì cô sẽ đi chơi với Trang Lan và Lâu Nguyệt.
Ở một nhà hàng ba sao Michelin.
Nhà hàng Michelin này rất khó đặt chỗ, nhưng ba của Trang Lan là bạn của quản lý nhà hàng này, thế nên họ muốn tới ăn lúc nào cũng được.
Ba Trang Lan là một nhà sưu tầm và giám định đồ cổ có tiếng, ông ấy còn có một bảo tàng tư nhân, nhưng Trang Lan lại làm người mẫu.
Ba Trang Lan cũng nghĩ là sở thích nên để Trang Lan tùy ý mà chơi, vì vậy người ngoài không biết gia thế của Trang Lan.
Tang Tửu, Lâu Nguyệt và Trang Lan ngồi đó, từng món ăn tinh xảo được đặt trên bàn, Tang Tửu cầm một miếng cá hun khói cho vào miệng.
Trang Lan nhìn món tôm tươi cuộn chiên dầu, uể oải không nhìn nữa: “Món này mỡ quá, không ăn đâu.”
Cô ấy lại nhìn món Thiên nga Lưu Cát xốp giòn, rụt cánh tay vừa đưa ra lại: “Cái này ngọt quá, không ăn đâu.”
Tang Tửu: “…”
Tang Tửu không thể nhìn nổi nữa, đẩy salad đến trước mặt Trang Lan: “Hay là cậu ăn rau đi, đừng ăn mấy món này.”
Trang Lan lườm: “Món này có sốt, không ăn.”
Lâu Nguyệt đỡ trán: “Cậu có từng nghĩ đến cảm giác của mấy món bị cậu chê không?”
Trang Lan cúi mặt xuống: “Ai bảo mấy hôm trước ảnh của tớ bị dân mạng mắng là mập, tớ cũng đâu có muốn kén chọn như vậy đâu.”
Ai bảo cô ấy mặt phúng phính, lại còn thuộc tạng người dễ phù, ngủ không ngon giấc là không ăn ảnh.
Tang Tửu nhìn mặt Trang Lan: “Thế này chẳng phải vừa đẹp à?”
Trang Lan cầm điện thoại lên, cho hai người họ xem bình luận về tấm ảnh selfie của cô ấy trên weibo: “Không tin thì cậu xem bình luận của dân mạng này.”
Tang Tửu và Lâu Nguyệt sáp tới đọc.
“Sao mặt Trang Lan lại tròn rồi, chẳng lẽ lại ăn nhiều?”
“Có đặt chế độ tự dưỡng của người mẫu không, đã nói là làm giá treo đồ* biết đi mà?”
* Giá treo đồ biết đi: ý chỉ người có vóc dáng đẹp, mặc gì cũng đẹp.
“Trang Lan chỉ là mặt phúng phính thôi, nhưng vẫn rất đẹp mà, đừng quan tâm đến người khác làm gì.”
Tang Tửu không cho là vậy: “Cái này có là gì, cậu đọc của tớ này.”
Sau đó, Tang Tửu giơ cao điện thoại của mình trước mặt hai người họ, cằm hơi hạ xuống, lơ đãng nhìn vào ống kính, selfie một tấm.
Làm màu một cách vô cùng tự nhiên, rõ ràng là tư thế tiểu yêu tinh nhưng lại mang theo khí chất lạnh lùng.
Sau đó, Tang Tửu đăng hình lên weibo.
Sau khi Tang Tửu đăng hình, cô không mở phần bình luận ngay mà tiếp tục ăn cơm, thong thả đợi mười phút rồi mới từ tốn lau miệng, sau đó mới mở vào weibo.
Weibo có rất nhiều bình luận, gần như đều là bình luận chửi rủa Tang Tửu.
“Tang Tửu còn dám đăng ảnh selfie à, lần này lại muốn hại ai đây? Đừng tưởng chuyện Nghiêm ảnh đế xong rồi nhé.”
“Cút khỏi showbiz, có đẹp cỡ nào tôi cũng không công nhận, người đẹp độc địa.”
“Tang Tửu đẹp thì có tác dụng gì, lòng dạ xấu hơn ai hết.”
So với bình luận dưới ảnh của Tang Tửu, bình luận dưới ảnh của Trang Lan hoàn toàn chẳng là gì cả.
Cho dù rất nhiều đang chửi Tang Tửu, nhưng trông người đẹp độc địa Tang Tửu lại rất thích thú, cô lười nhác