Tang Tửu không hề biết sau khi cô ngủ say, ngày nào Ôn Quý Từ cũng đến ngắm cô.
May mà mấy ngày đến tháng cảnh quay của cô không nhiều lắm.
Tang Tửu vẫn như trước đây, đợi cả một ngày mới đến lượt cô quay.
Hôm nay, cảnh của cô tiến hành quay vào buổi sáng.
Cổ Sa và Tang Tửu quay ở tổ A, hôm nay nam chính Tông Ngộ không quay ở bối cảnh này, anh ta ở tổ B.
Cảnh Tang Tửu phải quay là cảnh chạy trốn truy sát, cô phải trốn trong nước, một lúc sau mới ra.
Thời tiết rất lạnh, hơi thở ra đều biến thành làn khói trắng, càng khỏi nói phải xuống nước, quả thực là giày vò mà.
Dáng người Tang Tửu mảnh mai, cho dù mặc nhiều nhưng vòng eo của cô vẫn rất thon.
Dù vậy, khi cả người đều ngâm trong nước thì vẫn rất đau khổ.
Cảnh quay bắt đầu.
Tang Tửu hít sâu một hơi, cô bước chân vào nước, cảm giác lạnh thấu xương lan tràn khắp cơ thể, nhưng cô lại đi vào nước không hề do dự.
Cổ Sa luôn ở bên cạnh nhìn Tang Tửu quay, đáy mắt cô ta lạnh lẽo, cô ta vừa nhìn thấy Tang Tửu là sẽ nghĩ đến chiếc nhẫn đáng giá năm mươi triệu kia do Ôn Quý Từ tặng cho Tang Tửu.
Rốt cuộc Ôn Quý Từ thích gì ở Tang Tửu?
Cho dù Cổ Sa có không muốn thế nào đi nữa thì cô ta cũng phải thừa nhận rằng đường nét khuôn mặt của Tang Tửu vô cùng nổi bật, trong showbiz rất khó tìm được người ngang hàng với cô.
Cả Nghiêm Mô nữa, anh ta bị Tang Tửu hắt rượu nhưng vẫn tặng xe tiếp ứng cho Tang Tửu, khiến cô ta mất hết mặt mũi.
Một người là người đàn ông Cổ Sa tán thưởng, một người là bạn trai cũ của Cổ Sa, hai người họ đều yêu thích Tang Tửu, sao Cổ Sa có thể không tức cho được?
Tang Tửu đã quay xong phân cảnh dưới nước, thời tiết rất lạnh nhưng cô không hề oán than tiếng nào, ánh mắt mọi người đều tỏ ý khen ngợi.
Lúc Tang Tửu ra khỏi nước thì luôn run lẩy bẩy, cô vừa lên thì chị Hân đã đưa một chiếc khăn bông, Tang Tửu quấn khăn bông quanh người, cô vẫn còn hơi run.
Động tác của Tang Tửu rất đẹp, hiệu quả cảnh quay cũng rất tốt, đạo diễn hài lòng gật đầu, đang muốn sang cảnh tiếp theo.
Lúc này, Cổ Sa đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã.”
Mọi người đều nhìn sang Cổ Sa.
Cổ Sa nhìn đạo diễn, nói: “Động tác vừa rồi của Tang Tửu hơi có vấn đề, động tác lúc cô ấy ra khỏi nước chậm quá, ảnh hưởng đến tình tiết.”
Đạo diễn không nói gì, địa vị trong giới của Cổ Sa rất cao, cô ta nói vậy thì quả thực cần phải cân nhắc, đạo diễn lên tiếng: “Tang Tửu, cô làm lại lần nữa theo lời Cổ Sa nói đi.”
Tang Tửu gật đầu.
Quần áo cô mặc đã ướt hết rồi, nhân viên công tác sấy khô quần áo và tóc cho cô, sau đó cô lập tức bắt đầu quay lại.
Tang Tửu lại đi vào trong nước, lạnh đến thấu xương.
Cô nhắm mắt lại, nhưng vẫn nghiêm túc hoàn thành cảnh diễn của mình.
Vì lạnh nên mặt cô càng thêm tái, nét mặt xinh đẹp tăng thêm vài phần thanh tú rung động lòng người.
Tang Tửu diễn theo như Cổ Sa nói, lúc cô đứng trên mặt đất, Cổ Sa lại lên tiếng.
“Đạo diễn, vừa rồi lúc Tang Tửu đứng lên tóc mai bị lệch, vạt váy cũng nhăn, có phải nên quay lại một lần nữa không?”
Đạo diễn nhìn tóc mai hoàn hảo và váy không chút nhàu nhĩ nào của Tang Tửu, rồi im lặng.
Thái độ của Cổ Sa rất rõ ràng, cô ta tuyên bố cô ta đang dạy người mới quay phim.
Nhưng người có mặt ở đó đều nhận ra điều không ổn, nếu lần đầu NG thì còn có thể miễn cưỡng nói là Cổ Sa rất kính nghiệp.
Nhưng rõ ràng động tác của Tang Tửu không hề có vấn đề gì, mà Cổ Sa lại cứ kiên quyết bảo Tang Tửu NG, người tinh mắt đều có thể nhìn ra Cổ Sa đang cố ý nhắm vào Tang Tửu.
Nhưng Tang Tửu chỉ là một người mới, tại sao Cổ Sa lại nhắm vào cô?
Lúc họ nhìn thấy Tang Tửu thì lại bừng tỉnh, Tang Tửu vừa mới vào giới nhưng khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của cô vẫn rất nổi bật.
Cho dù cô nhìn làng giải trí bằng nửa con mắt thì cũng chẳng quá đáng, thảo nào Cổ Sa lại không ưa Tang Tửu.
Mặc dù vài người không nhẫn tâm, nhưng chuyện này rất thường thấy trong showbiz, cho dù truyền ra ngoài thì người khác cũng chỉ tin vào Cổ Sa vì cô ta nổi tiếng hơn.
Tang Tửu chỉ đành im lặng chịu thiệt.
Ánh mắt Tang Tửu tối lại, cô suy nghĩ cẩn thận, ngoài quay phim ra thì kỳ thực cô chẳng qua lại gì nhiều với Cổ Sa, sao cô ta lại nhắm vào cô nhỉ?
Tang Tửu bỗng nghĩ ra gì đó, lúc cô vừa vào đoàn phim, trước đó Cổ Sa đột nhiên đến phòng trang điểm, còn trò chuyện với cô vài câu.
Lúc đó có đồ rơi xuống đất, cô cúi người nhặt, cô nhớ rất rõ, hôm đó cô đeo chiếc nhẫn Ôn Quý Từ tặng cô vào dây chuyền trên cổ.
Chẳng lẽ lúc đó chiếc nhẫn rơi ra bị Cổ Sa nhìn thấy?
Tang Tửu lại nghĩ ra, hôm đó cô trốn trong xe Ôn Quý Từ, trùng hợp nghe thấy Cổ Sa ở bên ngoài gõ cửa kính xe, nói chuyện với Ôn Quý Từ.
Bây giờ cô nhớ lại cẩn thận giọng điệu của Cổ Sa.
Lúc Cổ Sa nói chuyện với Ôn Quý Từ, giọng điệu rất dịu dàng, cô ta nói cô ta rất thích chiếc nhẫn đó, hi vọng Ôn Quý Từ có thể nhường cho cô ta.
Tiếc là bị Ôn Quý Từ phũ phàng từ chối.
Tang Tửu nheo mắt, hiểu ra sự thật.
Cổ Sa thích Ôn Quý Từ, chiếc nhẫn cô ta muốn bị Ôn Quý Từ tặng cho cô, chẳng trách cô ta nhắm vào cô như vậy.
Tang Tửu nghiến răng, đây là họa do Ôn Quý Từ gây ra nhưng lại bắt cô phải gánh.
Lúc này, Cổ Sa nhìn Tang Tửu, cố ý hỏi: “Tang Tửu, quay lại lần nữa được không?”
Tang Tửu thầm cười khẩy, chị đã nói vậy rồi, tôi có thể từ chối sao?
Nhưng mặt cô nở nụ cười: “Tất nhiên là được, nếu tiền bối cảm thấy không hài lòng thì tôi luôn sẵn lòng quay đến khi tiền bối hài lòng mới thôi.”
Tang Tửu làm như vô tình nhắc một câu: “Dù sao thì ý kiến của tiền bối là quan trọng nhất, ai cũng phải lấy tiền bối làm trọng mà.”
Câu nào câu nấy cũng tiền bối, còn cố ý bảo đến khi Cổ Sa hài lòng mới thôi, bóng gió Cổ Sa cố ý ức hiếp, ngay cả đạo diễn mà cô ta cũng không xem ra gì.
Nhưng trong lời nói của Tang Tửu không nghe ra một chút bất mãn nào, cũng chẳng bới ra được lỗi gì.
Đạo diễn nghe hiểu, nhìn Cổ Sa với ánh mắt hơi bất mãn.
Tính Tang Tửu mạnh mẽ, nếu Cổ Sa muốn bới móc cô, vậy cô cứ phải làm tốt hơn thì mới thôi, xem như lần này cô tích lũy kinh nghiệm diễn xuất vậy.
Nhưng lần này cô chịu khổ, chắc chắn lát nữa cô sẽ đòi lại trên người Cổ Sa.
Bắt đầu quay lại lần nữa.
Tang Tửu lại vào trong nước, cả người hơi run rẩy nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.
Nước chảy qua cằm cô, môi cong lên một vòng cung không chịu khuất phục.
Quay xong, đạo diễn cảm thấy lần này thực sự rất hoàn hảo rồi, nhưng Cổ Sa lại định bới móc: “Đạo diễn…”
Lần này, một giọng nói bỗng ngắt lời Cổ Sa: “Đạo diễn, xảy ra chuyện gì vậy?”
Mọi người quay đầu, là Tông Ngộ.
Đạo diễn giải thích: “Cổ Sa không hài lòng với cảnh quay của Tang Tửu, NG hai lần rồi.”
Tông Ngộ hiểu ra gì đó, ánh mắt anh ta như có như không lướt qua người Tang Tửu, sau đó lại bình tĩnh dời mắt đi.
Anh ta nhếch môi: “Cho tôi xem đoạn quay trước đó được không?”
Đạo diễn gật đầu, Tông Ngộ nghiêm túc nhìn màn hình, lúc anh ta nhìn thấy Tang Tửu xuống nước hết lần này đến lần khác, sắc mặt cô ngày càng tái, mắt anh ta dần tối lại.
Tông Ngộ thẳng người, nhìn đạo diễn: “Tôi lại thấy Tang Tửu diễn rất ổn, một người mới có thể diễn được thế này đã vô cùng hiếm có rồi.”
Anh ta lại nhìn Cổ Sa, ẩn ý nói: “Tiền bối, Tang Tửu chỉ là một người mới, cô ấy đã quay được đến thế này, có phải cô hà khắc với cô ấy quá không?”
“Hơn nữa, nếu mỗi cảnh đều phải thực hiện theo tiêu chuẩn của cô, xem ra hôm nay đoàn phim đừng nghĩ đến chuyện kết thúc công việc nữa.”
Tông Ngộ biến sắc, nhếch mép cười: “Tiền bối, cô nói xem phải không?”
Giọng Tông Ngộ rất ôn hòa, nhưng từng câu từng chữ đều ám chỉ Cổ Sa quá khắt khe, ngay cả những người trong đoàn phim cũng bắt đầu không vui.
Cổ Sa nghĩ bản thân cô ta là ai, xem đoàn phim là của một mình cô ta sao? Đang chỉ tay năm ngón cho ai xem?
Cổ Sa không hiểu tại sao Tông Ngộ lại giúp Tang Tửu, nhưng bây giờ tình hình thế này, cô ta cũng không thể gây khó dễ cho Tang Tửu nữa, chỉ đành thôi.
Tang Tửu gật đầu với Tông Ngộ, dùng khẩu hình nói ‘cảm ơn’, Tông Ngộ nhướng mày.
Tang Tửu quay xong phân cảnh của hôm nay, chị Hân đưa cho cô một ly trà gừng.
Tang Tửu cầm ly, hơi nóng bốc lên nghi ngút, mặt cô ẩn sau làn khói mang theo vẻ lạnh lùng.
Tang Tửu uống xong trà gừng, cô đặt ly sang một bên, đứng lên đi ra ngoài, chị Hân không kéo cô lại được, khó hiểu hỏi: “Cô đi đâu?”
Tang Tửu không đáp, mục đích của cô rất rõ ràng, cô đi thẳng đến trước mặt Cổ Sa.
Người có mặt đều nhìn thấy cảnh này, họ thở dài, có thể Tang Tửu muốn hạ mình để lấy lòng Cổ Sa, như vậy sau này sống ở đoàn phim cũng yên ổn hơn.
Tất cả mọi người đều nghĩ vậy, Cổ Sa cũng thế, cô ta đợi Tang Tửu cúi đầu trước cô ta, cầu xin cô ta giơ cao đánh khẽ, đừng làm khó cô nữa.
Cổ Sa bảo quản lý đi, cô ta tỏ ý bảo Tang Tửu ngồi xuống.
Tang Tửu cong môi, như cười như không nói: “Tiền bối, vui không?”
Cổ Sa khựng lại, có vẻ Tang Tửu không đến để cúi đầu trước cô ta.
Tang Tửu nhìn chòng chọc Cổ Sa, đáy mắt toát lên vẻ mỉa mai: “Không đúng, sao tôi có thể gọi chị là tiền bối nhỉ?”
Đôi môi đỏ quyến rũ, gằn từng chữ một: “Chị trơ trẽn như vậy, chị xứng sao?”
Cô vẫn cười, chỉ là giọng điệu lạnh lùng hơn, người khác không nghe thấy lời cô nói, chỉ có thể nhìn thấy Tang Tửu đang cười.
Cổ Sa hoàn toàn ngây ra, cô ta đã vào nghề nhiều năm, vì nổi tiếng nhanh nên gần như chưa từng chịu bất cứ uất ức gì, càng khỏi phải nói đến chuyện bị một người mới sỉ nhục ngay tại chỗ.
Cô ta cực kỳ tức giận, vô thức muốn giơ tay lên.
Vẻ mặt Tang Tửu không hề thay đổi, thậm chí nụ cười của cô còn tươi hơn: “Sao, muốn đánh tôi?”
Cô từ tốn nói, giọng rất nhẹ nhàng: “Có bản lĩnh thì giờ chị tát tôi một cái đi, để mọi người nhìn thấy phong độ của ảnh hậu?”
Câu này như sấm vang bên tai Cổ Sa, cô ta buộc phải dằn cảm xúc lại, hạ tay xuống.
Cổ Sa nén giận: “Tôi không so đo với cô.”
Tang Tửu nhướng mày: “Sao không đánh nữa? Lá gan của chị đâu rồi?”
Cổ Sa biết Tang Tửu đang nói khích cô ta, cô ta cười khẩy, không đáp.
Tang Tửu để ý đến sắc mặt Cổ Sa, bỗng lên tiếng: “Để tôi đoán xem, tại sao chị lại ghét tôi đến thế?”
“Tôi dạy một người mới còn cần phải có lý do sao?” Cổ Sa nói vô cùng hùng hồn.
Ánh mắt Tang Tửu lạnh tanh, lời nói đường đường chính chính đấy.
Tang Tửu hoàn toàn phớt lờ cô ta, nhìn chằm chằm vào Cổ Sa, hỏi: “Vì chiếc nhẫn đó sao?”
Cổ Sa không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
Quả nhiên đúng như Tang Tửu đoán, Tang Tửu cười hờ hững.
Cổ Sa lập tức hỏi, giọng điệu rất kém: “Cô cười cái gì?”
Tang Tửu nghiêng đầu nhìn cô ta, thốt mấy chữ đầy mỉa mai: “Tôi cười chị thật thảm thương.”
“Cô nói vớ vẩn cái gì đấy?”
Tang Tửu nghĩ đến thái độ lạnh lùng của Ôn Quý Từ dành cho Cổ Sa hôm đó, rõ ràng Ôn Quý Từ chẳng có ý gì với Cổ Sa cả, cho dù Cổ Sa nói gì thì anh cũng trưng ra vẻ lạnh lùng.
Không thể không nói, thái độ phũ phàng từ chối Cổ Sa của Ôn Quý Từ đã lấy được cảm tình của Tang Tửu.
Giọng Tang Tửu rất thờ ơ: “Cảm giác hao tâm tổn sức lấy lòng anh ấy nhưng lại bị từ chối thế nào? Chị muốn có được sự thương hại của anh ấy đến thế sao?”
Cổ Sa ngạc nhiên: “Cô nói cái gì?”
Anh ấy đó là đang chỉ ai? Sao Tang Tửu lại biết cô ta từng bị Ôn Quý Từ từ chối?
Không biết tại sao, trong lòng Cổ Sa bỗng có dự cảm không lành.
Tang Tửu bỗng nghiêng người qua, kề sát bên tai Cổ Sa.
Cô hơi nghiêng đầu, đáy mắt vừa tinh ranh vừa lạnh lùng: “À phải rồi, có một chuyện quên nói với chị.”
Tang Tửu nhìn Cổ Sa, gằn từng chữ: “Lúc chị bật đèn xanh với anh ấy, khi đó tôi ở trong xe anh ấy đấy.”
Sắc mặt Cổ Sa trắng bệch.
Giọng Tang Tửu hệt như mũi kim đâm vào tai Cổ Sa: “Tôi thấy anh ấy lạnh nhạt với chị, tôi thấy chị cô đơn rời đi.”
Cô cười rất khẽ, mỉa mai và giễu cợt: “Chị nói xem, có phải chị rất đáng thương không?”
Ý của cô là, chẳng phải chị thích Ôn Quý Từ sao? Vậy tôi nói toạc ra cho chị nghe, Ôn Quý Từ từ chối tình cảm của chị, nhưng lại cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi.
Đây