Lúc Tang Tửu nghe thấy tiếng cười khẽ của Ôn Quý Từ, cô mới phát hiện cô lại bị anh lừa nữa rồi.
Từ lúc tỏ tình đến giờ, gần như ngày nào Ôn Quý Từ cũng xuất hiện trước mặt cô, không cho cô bất cứ không gian để lùi lại.
Ôn Quý Từ nhìn ra tâm lý của Tang Tửu, anh thừa nhận anh thực sự không cho Tang Tửu cơ hội để né tránh.
Trông anh như đánh đâu thắng đó, nhưng thực ra anh cũng rất sợ hãi.
Ôn Quý Từ sợ, nếu anh cho Tang Tửu thời gian, lúc cô bình tĩnh lại, chắc chắn cô sẽ nhanh chóng thu mình vào vùng an toàn của cô, không chịu mà cũng không thể bước về phía anh nữa.
Anh không muốn cược, mà cũng không cược nổi.
Lúc này, sâu trong đáy lòng Tang Tửu, phải chăng cũng có suy nghĩ giống anh?
Vì quan hệ anh em nhiều năm, cô đã nhân từ với anh biết bao, còn có thể để anh nhiều lần thăm dò, nhiều lần đến gần.
Ôn Quý Từ không rõ những điều này, anh chỉ biết, chỉ cần một bên dừng chân thì hai người mãi mãi không thể ở bên nhau được.
Ôn Quý Từ lại bật cười, nụ cười lần này chân thật hơn, anh gạt đi cảm giác tội lỗi còn sót lại của mình, không còn ý định khiến cô hối hận vì sự né tránh của cô nữa.
Bên nhau hoặc chia xa, anh đều phải cố gắng vì hai người một lần.
“Được, anh xem như Tang Tửu đồng ý rồi, ngày mai anh đến đón em về nhà.”
Tang Tửu mím môi không đáp, giờ đã là cuối tháng hai, mùa đông sắp qua, ngay cả cơn gió se lạnh trong đêm đang dần khuya cũng không còn khiến cô quá lạnh nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn Ôn Quý Từ, không nói mấy lời lật lọng: “Anh đi đường cẩn thận.”
Nói xong, Tang Tửu cũng không nói tạm biệt mà dứt khoát chạy vào tòa nhà.
Cô vừa chạy vào thang máy thì lập tức ấn số tầng nhà của Lâu Nguyệt, thang máy lên từng tầng, lần đầu tiên cô nhìn vào sự thay đổi con số mà xuất hiện tâm lý vội vã.
Cửa thang máy vừa mở ra, Tang Tửu lập tức chạy về nhà, sau đó vén một góc rèm nhìn xuống dưới.
Quả nhiên, xe của Ôn Quý Từ vẫn ở đó.
Tầng ở hơi cao nhưng cũng không ngăn được Tang Tửu nhìn thấy bóng lưng Ôn Quý Từ ở phía xa, anh nhìn lên trên, sau đó ngồi vào xe, xe từ từ lái đi xe, hòa vào đêm đen.
Tang Tửu nhìn trộm qua khe hở, cô cũng không nói rõ được mình đang nghĩ gì, lo lắng Ôn Quý Từ về nhà muộn quá sẽ nguy hiểm hay là gì khác.
“Tớ vô cùng nghi ngờ cậu có bí mật gì đó giấu tớ?”
Giọng Lâu Nguyệt bỗng vang lên phía sau, Tang Tửu giật mình lập tức xoay người lại.
Lâu Nguyệt vốn đã ngủ lúc này đang cầm ly nước, nheo mắt nhìn cô.
Như thể ngửi được mùi bất thường.
“Có à?” Tang Tửu mất tự nhiên hất tóc bên tai, ánh mắt né tránh.
“Nếu không, nửa đêm nửa hôm cậu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ làm gì?”
Lâu Nguyệt thò đầu sang, rèm cửa sổ bị kéo ra, cô ấy cũng học theo bộ dạng Tang Tửu, nhìn xuống dưới.
Tang Tửu đứng im tại chỗ, khóe mắt liếc nhìn ra ngoài, xe của Ôn Quý Từ sớm đã đi xa rồi, cho dù Lâu Nguyệt có thiên lý nhãn thì cũng không nhìn thấy.
Tang Tửu lén thở phào một hơi: “Tớ không ngủ được nên ngắm cảnh đêm không được à?”
Dưới lầu chẳng có gì hết, ngay cả bóng người cũng không thấy đâu.
Lâu Nguyệt không từ bỏ lại nhìn thêm một lúc, sau đó mới chậm rãi thu ánh mắt lại nhưng vẫn còn nghi ngờ.
Tang Tửu cầm lấy ly nước trên tay Lâu Nguyệt đưa đến bên miệng cô ấy: “Cậu uống nước rồi ngủ tiếp đi.”
Sau khi lừa Lâu Nguyệt về phòng, Tang Tửu cũng về phòng mình.
Vừa rồi còn trằn trọc không ngủ được, bây giờ vừa gặp Ôn Quý Từ xong, những suy nghĩ dư thừa đều biến mất hết, gần như vừa nằm lên gối là cô ngủ luôn.
Hôm sau, lúc Lâu Nguyệt dậy thì Tang Tửu mới nói với Lâu Nguyệt, hôm nay cô phải chuyển về nhà rồi.
Lâu Nguyệt đau khổ than thở, sau đó ôm lấy Tang Tửu, không muốn để cô đi: “Đừng mà đừng mà, cậu đi rồi thì tớ còn chán hơn.”
Tang Tửu ở với Lâu Nguyệt vài ngày, Lâu Nguyệt muốn Tang Tửu ở đây luôn.
Có người cùng ăn cơm, cùng xem phim, cùng thức đêm cày phim.
Những ngày tháng đẹp đẽ như vậy, sao nói kết thúc là kết thúc được chứ.
“Cậu kêu gào sớm quá rồi, tớ còn chưa nói xong đấy.” Tang Tửu vỗ nhẹ vào cánh tay đang ôm cô của Lâu Nguyệt.
Lâu Nguyệt im bặt, yên lặng đợi Tang Tửu nói: “Hôm nay anh tớ sẽ đến đón tớ.”
Trong nhà yên tĩnh vài giây, Tang Tửu phát hiện Lâu Nguyệt lập tức cầm điện thoại, gọi cho Trang Lan.
“Sao thế? Tự dưng cậu gọi cho Trang Lan làm gì?”
Lâu Nguyệt cười gian: “Dù sao cũng phải tóm một tên trai tráng đến đây.”
Trang Lan biến mất mấy ngày cuối cùng cũng về nước, khoảng thời gian trước cô ấy luôn ở nước ngoài đi diễn, lúc nghe thấy giọng Lâu Nguyệt, đúng lúc cô ấy đang rảnh rỗi.
“Hôm nay Tiểu Tửu phải về nhà, cậu đến không?”
Trang Lan có lý nào lại không đồng ý: “Tất nhiên, đợi tớ nửa tiếng.”
Trang Lan vui vẻ tới, đúng lúc gặp Ôn Quý Từ lái xe đến dưới lầu.
Nụ cười tươi rói của Trang Lan tắt nắng, ngoan ngoãn hỏi thăm: “Tôi đến giúp Tiểu Tửu chuyển nhà.”
Trang Lan lập tức hiểu ra ý đồ của Lâu Nguyệt.
Ôn Quý Từ gật đầu với Trang Lan: “Phiền cô rồi.”
“Không phiền không phiền.”
Trang Lan với Ôn Quý Từ vào cùng một thang máy, cô ấy nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị của thang máy.
Với cô ấy, thời gian một phút một giây thôi cũng như kéo dài đến cả thế kỷ.
Tất nhiên Trang Lan không dám chủ động nói chuyện với Ôn Quý Từ, Ôn Quý Từ cũng không thể chủ động tìm đề tài để khuấy động bầu không khí được, thế nên trong thang máy vô cùng yên tĩnh.
Thậm chí trong khoảng thời gian họ ở trong thang máy, thang máy không hề dừng lại lần nào, cũng không một ai vào thang máy nữa.
Mãi đến lúc trước khi Trang Lan sắp ngạt thở, thang máy mở cửa.
Trang Lan vô thức bước đi trước một bước, giúp Ôn Quý Từ ấn mật khẩu nhà Lâu Nguyệt.
“Giờ tôi gọi Tiểu Tửu ra ngay.”
Lúc Trang Lan lách vào phòng Tang Tửu, Tang Tửu đang thu dọn những món đồ cuối cùng.
Đồ cô mang đến không nhiều, thế nên chẳng mấy chốc đã xếp xong.
Lâu Nguyệt đứng bên cạnh giúp một tay.
Trang Lan đột ngột ở phía sau ghì cổ Lâu Nguyệt: “Nói đi, cậu cố ý hãm hại tớ đúng không?”
Lâu Nguyệt giật mình, nhanh chóng hoàn hồn.
“Sao cậu đến nhanh thế?”
Lâu Nguyệt còn tưởng Ôn Quý Từ sẽ đến tước chứ, Trang Lan không hề nể tình nói sự thật với cô ấy: “Giờ Ôn thái tử đang ngồi ngoài phòng khách đấy, tớ đúng lúc đi cùng thang máy với anh ấy lên đây.”
Lâu Nguyệt nghe xong là muốn cười, có thể nói là cô ấy hiểu nỗi khiếp sợ của Trang Lan.
Tang Tửu nhìn hai người họ đang đấu võ mồm, cô đã quen với cảnh này rồi nên cũng không chen vào.
Lúc cô xách đồ chuẩn bị ra khỏi phòng, Lâu Nguyệt và Trang Lan tạm thời ngừng chiến, chia ra cầm giúp Tang Tửu vài thứ.
Lúc Tang Tửu ngẩng đầu nhìn thì thấy Ôn Quý Từ đang đứng đưa lưng về phía cô.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ lá sách, bóng tối và ánh sáng đan xen nhau rơi trên người Ôn Quý Từ, hệt như ngọn lửa bùng cháy, tất cả đường nét như được mạ bởi tia sáng chói lòa.
Mọi thứ xung quanh đều làm nền cho Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ bỗng cử động, phá vỡ yên ả.
Anh đi tới bên cửa sổ, ngón tay khẽ nhấc, vén một góc rèm lên.
Ôn Quý Từ vừa khéo đứng đúng ngay vị trí tối qua Tang Tửu nhìn trộm.
Trái tim Tang Tửu căng thẳng, như thể Ôn Quý Từ đang nhìn trộm bí mật trong đáy lòng cô, cô lập tức gọi một tiếng: “Anh.”
Trước mặt Lâu Nguyệt và Trang Lan, tất nhiên Tang Tửu không thể gọi thẳng tên anh được, cô chỉ có thể gọi anh một tiếng ‘anh’ thôi.
Ôn Quý Từ chậm rãi xoay người, cười nhìn Tang Tửu: “Về nhà thôi.”
Cuối cùng Ôn Quý Từ cũng được như ý, ngôi nhà vắng vẻ mấy ngày nay đã có thêm một người.
Vì Tang Tửu không ở nhà, thế nên Ôn Quý Từ ở lại công ty luôn, anh không muốn đối mặt với sự thật rằng Tang Tửu đã chuyển ra khỏi nhà rồi.
Lâu Nguyệt với Trang Lan chỉ biết Tang Tửu và Ôn Quý Từ mâu thuẫn với nhau, nhưng mấy năm trước Tang Tửu với anh trai cô cãi nhau cũng đâu có ít.
Lần gần đây nhất là Ôn Quý Từ tránh ra nước ngoài tận ba năm, lần này Tang Tửu có qua có lại, đến nhà Lâu Nguyệt tránh vài ngày.
Hai người xem như huề nhau rồi.
Nếu Tang Tửu có thể nghe được tiếng lòng của họ, đảm bảo cô sẽ tức giận.
Nhưng lúc này trong đáy mắt cô chỉ còn lại Ôn Quý Từ, cũng không suy nghĩ được gì khác nữa.
Tang Tửu gật đầu với Ôn Quý Từ rồi cúi đầu nhìn mũi chân mình: “Vậy đi thôi.”
Mấy hôm nay Tang Tửu chẳng dịu dàng gì với Ôn Quý Từ, nhưng bây giờ có Lâu Nguyệt với Trang Lan ở đây, cô đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Lâu lắm rồi không nói chuyện như vậy với Ôn Quý Từ, Tang Tửu có hơi mất tự nhiên.
Lúc Tang Tửu định xách đồ ra ngoài thì Ôn Quý Từ bỗng đi tới mấy bước, đón lấy túi đồ trong tay Tang Tửu.
Ngón tay vô tình lướt qua đầu ngón tay Tang Tửu, không biết có phải Ôn Quý Từ cố ý hay không, anh mượn động tác cầm túi đồ, ngón tay cọ vào Tang Tửu trong thoáng chốc.
Tang Tửu lập tức ngẩng đầu, khó mà tin được nhìn Ôn Quý Từ, thế nhưng anh lại không nhìn cô mà nhìn Trang Lan với Lâu Nguyệt, xem như không có chuyện gì xảy ra.
“Đưa đồ cho tôi, để tôi cầm xuống cho.”
Lâu Nguyệt với Trang Lan xách túi đồ lùi lại một bước, ngăn hành động của Ôn Quý Từ: “Không cần đâu, chút đồ này bọn tôi xách nổi mà.”
Bốn người mỗi người một suy nghĩ riêng đi vào thang máy, Tang Tửu vừa vào đã đứng ngay góc trong cùng của thang máy, Ôn Quý Từ thì vô cùng tự nhiên đứng ngay bên cạnh Tang Tửu.
Hai người đứng cạnh nhau, bên cạnh không chen vào.
Trang Lan và Lâu Nguyệt rất tự giác đứng ở một bên gần cửa thang máy, im lặng nhìn thang máy đi xuống.
Tang Tửu dựa vào tường thang máy suy nghĩ, đột nhiên cảm nhận được Ôn Quý Từ ở bên cạnh đổi vị trí của túi đồ trên tay.
Túi đồ chuyển từ giữa hai người sang phía tay bên kia của Ôn Quý Từ.
Tang Tửu còn chưa cảm thấy có gì không ổn, cho đến khi Ôn Quý Từ đột ngột vươn tay ra, nắm lấy đầu ngón tay buông thõng bên người của Tang Tửu.
Quá đáng hơn đó là, Ôn Quý Từ còn xoa nhẹ.
Lần này Tang Tửu thật sự hoảng sợ, trái tim như muốn ngừng đập.
Cô rụt mạnh tay về, thế nhưng hoàn toàn không đấu lại được sức của Ôn Quý Từ.
Vị trí Trang Lan với Lâu Nguyệt đứng chỉ cách một bước, cũng không biết khi nào thì cửa thang máy mở ra, nói gì Ôn Quý Từ cũng không chịu buông tay.
Tình hình quả thực là nguy hiểm cận kề.
Tang Tửu cảm thấy cô không bị bệnh tim thì cũng sắp bị rồi.
Khác với dáng vẻ luống cuống của Tang Tửu, Ôn Quý Từ thậm chí còn không nhìn cô nhưng lại như đã luyện ngàn vạn lần, dựa vào cảm giác nắm lấy tay Tang Tửu.
May mà Lâu Nguyệt và Trang Lan nhát gan, không dám quay lại nhìn trộm Ôn Quý Từ, thế nên Tang Tửu miễn cưỡng qua được một kiếp.
Cửa thang may vừa mở, Ôn Quý Từ lặng lẽ buông lỏng tay, nhấc chân bước ra ngoài.
Tang Tửu sống sót sau kiếp nạn lập tức hít sâu vài hơi.
Trang Lan đi sau một bước, nhìn thấy bộ dạng Tang Tửu lúc này thì sửng sốt: “Sao mặt cậu đỏ thế, trong thang máy nóng đến vậy à?”
Dưới ánh mắt của Lâu Nguyệt và Trang Lan, Tang Tửu ngồi vào xe Ôn Quý Từ.
Như sợ cô hối hận, cô cứ cảm thấy xe lái nhanh hơn trước.
Chớp mắt, xe đến Cầm Thủy Loan.
Lúc Tang Tửu bước vào đại sảnh, cô cảm thấy như cách một đời.
Rõ ràng cô chỉ ở đây mấy tháng nhưng lại như đã xem ở đây là nhà, lẽ nào là vì mấy tháng qua luôn có sự tồn tại của Ôn Quý Từ sao?
Tang Tửu đồng ý chuyển về nhà nhưng không định làm lành với Ôn Quý Từ, hơn nữa hành động làm xằng làm bậy ban nãy của Ôn Quý Từ đã hoàn toàn bị cô cho vào danh sách đen.
Tang Tửu xách đồ của mình,