Tang Tửu không biết một người đàn ông kiềm chế hai mươi bảy năm sẽ làm ra chuyện gì.
Đặc biệt là Tang Tửu xuất hiện trước mặt Ôn Quý Từ, anh mơ về cô nhiều năm như vậy, lại nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy.
Chỉ cần một ánh mắt vô ý của Tang Tửu thôi cũng đủ để khiến anh tơi bời tan tác rồi.
Ôn Quý Từ không định để Tang Tửu ở đây nữa, anh siết tay thành nắm đấm, chống bên người Tang Tửu, cho cô không gian có thể chạy trốn.
Chỉ một động tác đơn giản như vậy mà anh cũng làm rất khó khăn.
Thậm chí Ôn Quý Từ còn vô thức nín thở, không muốn để hương hoa hồng mê hoặc lòng người kia mặc sức xộc vào khoang mũi anh, lấy đi lý trí của anh.
“Không đi à? Phòng em đi thế nào chắc không cần anh dạy đâu nhỉ?”
Tang Tửu thấy Ôn Quý Từ nhấc nửa người lên thì lập tức chui ra khỏi vòng tay chật hẹp của anh.
Vì Tang Tửu mộng du ngủ ở phòng này, thế nên lúc đến cô đi chân trần, lúc rời đi tất nhiên cũng thế.
Tầm mắt Ôn Quý Từ rơi trên bàn chân trần của Tang Tửu, mắt cá chân nhỏ nhắn, khớp xương bàn chân rõ ràng, trong đêm tối mờ ảo, nó như một cọng lông vũ trắng tinh khẽ lướt qua.
Đôi chân trần cứ thế giẫm lên mặt đất lạnh lẽo, dễ dàng rút đi linh hồn con người ta.
Ôn Quý Từ dời mắt, ngay cả can đảm để nhìn vào đó cũng biến mất.
Cho đến khi Tang Tửu chạy ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Lúc này cả người Ôn Quý Từ mới như mất đi tinh thần, dựa vào thành giường.
Đêm đen yên tĩnh, âm thanh khe khẽ cũng bị phóng đại lên, tiếng đóng cửa của Tang Tửu ở phía xa truyền đến.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này Ôn Quý Từ mới đứng lên đi ra ngoài.
Ngay sau đó, tiếng khóa cửa ‘cạch’ cũng lọt vào tai Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ khựng lại vài giây, sau đó liếm môi cười.
Trong đôi mắt đào hoa đen láy, ý cười tràn đầy trong mắt anh.
Sau khi về phòng, cơn buồn ngủ của Tang Tửu hoàn toàn biến mất vì hành động vừa rồi của Ôn Quý Từ, mãi cho đến tờ mờ sáng cô mới buồn ngủ lại.
Lúc tỉnh dậy thì không còn sớm nữa, chuyện đầu tiên Tang Tửu nghĩ đến khi mở mắt đó là hôm nay là chủ nhật, có phải Ôn Quý Từ sẽ ở nhà không nhỉ?
Lúc cô mở cửa phòng thì vô thức nhìn về phía phòng của Ôn Quý Từ.
Cửa đóng chặt, không giống như có người.
Bên ngoài mặt trời chói chang, bốn mùa tuần hoàn, mùa đông sắp qua, dấu hiệu đầu xuân cũng dần hiện ra.
Cho dù vẫn chưa rõ ràng nhưng sắc xuân đã bắt đầu len lỏi vào mỗi ngóc ngách trong thành phố.
Tang Tửu cau mày, cô cứ cảm thấy có chuyện gì đó quan trọng bị cô quên mất.
Sinh nhật Ôn Quý Từ? Vẫn chưa đến.
Quay phim cũng kết thúc rồi, gần đây không có lịch trình, quản lý cũng không liên lạc với cô.
Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?
Ôn Quý Từ đã không ở nhà, Tang Tửu cũng không có lý do gì phải ở nhà cả.
Cô dứt khoát lái xe ra ngoài, chưa đi được bao xa thì Lâu Nguyệt gọi tới.
“Tiểu Tửu, tối qua anh cậu không bắt nạt cậu chứ?”
Bắt nạt?
Phản ứng đầu tiên của Tang Tửu là Ôn Quý Từ đã đè cô dưới thân, còn ngang nhiên đặt tay lên sống lưng cô.
Ký ức vốn chưa quên hết lại càng hiện rõ trước mắt cô như một thước phim dưới lời nhắc nhở của Lâu Nguyệt.
“Tiểu Tửu? Tang Tửu? Người đâu rồi?”
Vừa rồi Tang Tửu bất giác thất thần, Lâu Nguyệt ở đầu kia điện thoại gọi cô mấy tiếng cô mới phản ứng lại: “Sao thế?”
“Xem cậu phản ứng thế này, chắc không phải anh cậu thật sự bắt nạt cậu đấy chứ? Rốt cuộc trước đó hai người sao lại cãi nhau, sao cậu càng không nói là tớ càng tò mò nhỉ?”
Lâu Nguyệt sắp tìm ra sự thật đã bị Tang Tửu phũ phàng cắt ngang, ngang ngược cắt đứt mạch suy nghĩ đang tùy ý bay xa của cô ấy.
“Đừng nghĩ nhiều, không có chuyện này đâu, giờ tớ đang lái xe.” Tang Tửu tránh nặng tìm nhẹ lơ đi chuyện này.
Lâu Nguyệt không phải người sẽ gặng hỏi cho ra gốc rễ, Tang Tửu đã nói vậy thì cô ấy tin.
“Vậy tớ không nói với cậu nữa.” Nói xong, Lâu Nguyệt cúp điện thoại.
Không biết có phải vì Lâu Nguyệt nhắc đến Ôn Quý Từ hay không, Tang Tửu như bị ma xui quỷ khiến, lái xe đến gần công ty Ôn Quý Từ.
Lúc Tang Tửu hoàn hồn thì cô mới phát hiện xe đã dừng bên đường đối diện với công ty Ôn Quý Từ.
Cách một con đường, xe cộ qua lại như mắc cửi, Tang Tửu ngồi trong xe, quay đầu nhìn tòa nhà Ôn Thị ở cách đó không xa qua lớp kính thủy tinh.
Ánh mặt trời chói chang, tia sáng phản chiếu trên kính thủy tinh như bị nhuốm một màu xanh lá.
Tang Tửu ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất, ánh sáng như một lưỡi dao, Tang Tửu không khỏi nhắm mắt lại.
Ngoài bị ánh mặt trời làm choáng váng, Tang Tửu hoàn toàn không cách nào nhìn thấy Ôn Quý Từ trong phòng làm việc qua tòa nhà cao được.
Tang Tửu nhận ra, bây giờ cô đang làm một chuyện mà bình thường cô sẽ không làm.
“Tang Tửu, bây giờ mày bình thường sao?”
Không ngờ cô lại lái xe đến công ty của Ôn Quý Từ chỉ để nhìn cửa sổ lóa mắt bên ngoài công ty anh, chẳng phải mười mấy tiếng trước cô với Ôn Quý Từ mới gặp nhau sao?
Tang Tửu lắc đầu, cười mình làm chuyện ngu ngốc.
Ở đây không thể dừng xe quá lâu, Tang Tửu thu tầm mắt lại, lái xe rời đi.
Xe nhanh chóng lao vào dòng xe.
Tang Tửu đi không mục đích, gần như muốn đi đâu thì lái đến đó.
Cho đến khi cô nhìn thấy một tiệm hoa nhỏ ở bên đường, hai bên cửa đặt đầy hoa, lúc này Tang Tửu chợt nhớ ra chuyện bị cô quên là chuyện gì.
Hôm nay là sinh nhật của mẹ Ôn Quý Từ.
Gần đây nhiều chuyện quá, không ngờ Tang Tửu lại quên mất ngày này.
Thế nên hôm nay Ôn Quý Từ không đến công ty mà đến nghĩa trang ở ngoại ô.
Năm đầu tiên Tang Tửu vào nhà họ Ôn, hôm đó là ngày giỗ của mẹ ruột Ôn Quý Từ, cô theo mọi người đến nghĩa trang.
Về sau, năm nào họ cũng sẽ cùng đi cúng.
Ôn Quý Từ sẽ đặc biệt đến nghĩa trang thêm một lần vào ngày sinh nhật mẹ anh.
Tang Tửu chỉ do dự mấy giây rồi mở cửa xuống xe, cô kéo thấp vành mũ, đi tới trước tiệm hoa.
“Cho tôi một bó hoa baby và cúc bạch nhật.”
Nhân viên tiệm hoa đang bận dọn dẹp, nghe thấy lời Tang Tửu thì lập tức dừng lại, bó một bó hoa theo yêu cầu của Tang Tửu.
Lúc Tang Tửu đặt hoa lên ghế phụ lái, cô bắt đầu chần chừ, giờ cô lại đang làm gì đây?
Bình thường lúc sinh nhật mẹ Ôn Quý Từ cô sẽ không đến nghĩa trang, sao bây giờ còn chuẩn bị cả hoa?
“Đi hay không đi đây?”
Tang Tửu gục đầu lên vô lăng, không biết phải làm sao.
Đầu ngón tay lại bắt đầu vô thức xoắn lại với nhau, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô nghĩ ra một cách.
Lúc vừa dừng xe, cô biết cách đó không xa có một cây đèn xanh đèn đỏ, nếu lát nữa lúc cô ngẩng đầu là đèn xanh thì cô đi, nếu là đèn đỏ thì cô lập tức về nhà, cắm hoa đã mua vào bình trong nhà bếp.
“Ba.”
“Hai.”
“Một.”
Tang Tửu thầm đếm, lúc đếm đến ‘một’ thì lập tức ngẩng đầu, xe trên đường đều dừng lại, phía trước là đèn đỏ.
Theo thỏa thuận của bản thân, cô không nên đi.
Tang Tửu nhìn bó hoa trên ghế phụ lái, bất giác siết chặt vô lăng.
Đến khi đèn xanh phía trước sáng lên, Tang Tửu khởi động xe, xe chạy về hướng không phải hướng về nhà mà là đi ngoại ô.
Quãng đường đến nghĩa trang không xa, khoảng gần một tiếng đồng hồ, xe Tang Tửu càng chạy đến ngoại ô thì càng có thể nhìn thấy sắc xuân ngập tràn.
Tang Tửu mở hé cửa sổ, gió ấm áp thổi vào.
Trên đường không có xe, Tang Tửu nhanh chóng lái đến nghĩa trang.
Dù cho số lần Tang Tửu đến đây không nhiều, như cô nhớ rõ vị trí bia mộ.
Lúc sắp đến gần, cô không khỏi thả nhẹ bước chân.
Quả nhiên, Tang Tửu nhìn thấy bóng lưng quen thuộc.
Ôn Quý Từ đứng đưa lưng về phía cô, trước bia mộ đã đặt một bó hoa, dường như anh đang nói gì đó với bia mộ, không còn dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày nữa, giọng nói toát vẻ dịu dàng khó mà nhận ra.
Dường như Ôn Quý Từ không nghĩ Tang Tửu sẽ đến đây, thế nên anh không phát hiện ra cô đứng không xa ở phía sau anh.
Từng câu từng chữ anh nói bay theo gió, thổi vào tai Tang Tửu.
Những ngày qua, trái tim Ôn Quý Từ rất hoảng loạn, anh như bị vây hãm trong giấc mơ lạ lùng, anh cố gắng ép mình bình tĩnh lại, thế như lúc nhìn thấy Tang Tửu, mọi cố gắng của anh phải bắt đầu lại từ đầu.
“Làm thế nào đây? Hình như cô ấy thật sự không thích con.”
Trong giọng nói trầm khàn lộ vài phần tự giễu, Ôn Quý Từ trước nay không gì là không thể, nhưng ngay giây phút này, anh như một kẻ yếu đuối.
“Con ngang ngược mạnh mẽ, có lẽ Tang Tửu vẫn luôn sợ con.”
Tang Tửu bất giác siết chặt bó hoa trong tay, cô thở nhẹ lại, nghiêm túc lắng nghe.
Mẹ Ôn Quý Từ mất lúc anh còn rất nhỏ, công việc của Ôn Hành Tri bận rộn, nhưng ông vẫn dành thời gian để ở bên Ôn Quý Từ.
Nhưng vai trò người mẹ không phải việc Ôn Hành Tri có thể bù đắp được.
Ôn Quý Từ cảm thấy mình ngang ngược và kiêu ngạo, anh tàn nhẫn với bản thân, cũng tàn nhẫn với người khác.
Thế nhưng trước mặt Tang Tửu, anh lại cẩn thận dè đặt duy trì vẻ dịu dàng ít ỏi của anh.
Cho dù vậy, Ôn Quý Từ vẫn cho rằng anh không đủ dịu dàng, đối mặt với Tang Tửu, anh trở nên lo được lo mất.
“Cho dù cô ấy không thích con, con vẫn sẽ tiếp tục kiên trì.”
Tang Tửu bỗng nhận ra, cho dù cô luôn nhiều lần nhắc nhở mình rằng cô sẽ không yêu Ôn Quý Từ, nhưng tình cảm cô dành cho anh dường như đã không còn đơn giản là tình anh em nữa rồi.
Cô vô thức lùi lại một bước, nhưng bị vấp phải thứ gì đó phía sau.
“A.” Tang Tửu hô lên, ngã mạnh xuống đất.
Động tĩnh thực sự quá lớn, tất nhiên Ôn Quý Từ phát hiện ra Tang Tửu đang nhìn trộm.
Ôn Quý Từ nhanh chóng xoay người, ánh mắt rơi trên người Tang Tửu.
Anh nhìn bộ dạng nhếch nhác của Tang Tửu, ngẩn ra rồi bỗng cúi đầu cười khẽ một tiếng.
Trái tim anh vừa rồi còn đang vô cùng hoảng lọan, giờ lại bất ngờ bình tĩnh vì sự xuất hiện của vị khách không mời này.
Ngay sau đó, Ôn Quý Từ đi về phía Tang Tửu.
Tang Tửu chống tay trên đất muốn đứng dậy, nhưng cô vừa muốn bảo vệ bó hoa trong tay vừa muốn chống một tay đứng lên, thế nên nhất thời không thể nào đứng lên được.
Vừa ngẩng đầu, hơi thở Ôn Quý Từ đã gần trong gang tấc.
Anh ngồi xổm trước mặt Tang Tửu, lúc đến gần anh mới nhìn thấy khóe mắt Tang Tửu rớm nước.
Ôn Quý Từ phản ứng lại, những lời anh vừa nói Tang Tửu đều nghe thấy hết rồi.
Ý cười trên khóe môi càng đậm hơn, Ôn Quý Từ bỗng vươn tay xoa mắt Tang Tửu.
“Sao vậy? Nửa ngày không gặp anh mà đã kích động đến khóc luôn à.”
Bị Ôn Quý Từ nhắc nhở như vậy, Tang Tửu mới ý thức được là cô chảy nước mắt, cô lập tức cầm bó hoa che mặt mình lại.
Mặt Tang Tửu nhỏ, không ngờ lại được che kín mít, giọng cô lộ vẻ xấu hổ, yếu ớt biện minh: “Em có khóc đâu.”
Hơi nước vừa chạm vào vẫn còn vương trên đầu ngón tay Ôn Quý Từ, lần đầu tiên anh có lòng tốt, không vạch trần lời nói dối của Tang Tửu.
“Ừm, không khóc, là trời mưa, vừa hay rơi lên mặt Tang Tửu nhà ta.”
Thời tiết đầu xuân trời trong thoáng đãng, rõ ràng trước đó gió vẫn se lạnh, giờ đây ngay cả cơn gió nhẹ thổi qua cũng phảng phất hơi ấm.
Nhưng ánh mặt trời chói chang, không hề có vết mưa nào.
Vừa nghe đã biết Ôn Quý Từ đang nói trái lòng mình, nhưng anh đang xuống nước nên Tang Tửu cũng không so đo với anh nữa.
Tang Tửu nói chuyện với