“Mau thay đi!”
Lâu Nguyệt với Trang Lan không hẹn mà cùng giục, Tang Tửu chỉ đành vào nhà vệ sinh thay đồ, nhưng thật sự đến mức này, cô không dám ra ngoài.
“Tiểu Tửu, cậu không ra là bọn tớ vào đấy, dù sao cậu cũng trốn không thoát đâu.”
“Hình như có gì đó sai sai?” Bị uy hiếp, Tang Tửu mới lề mề đi ra, cô kéo đồng phục trên người: “Có phải hơi chật không?”
Bộ đồng phục đang mặc trên người đã được mấy năm rồi, tất nhiên là sẽ chật.
Trang Lan với Lâu Nguyệt vừa nhìn từ trên cổ Tang Tửu trở xuống thì trao đổi ánh mắt hiểu ý với nhau, nghiêm túc nói dối lòng: “Nói gì thế chứ? Không chật chút nào hết.”
Trang Lan kéo Tang Tửu đến trước gương, còn buộc đuôi ngựa giúp cô, phối với đồng phục học sinh, vừa thuần khiết mà lại quyến rũ.
Không còn gì để bắt bẻ hết, đạt được sự nhất trí.
“Vãi, không hiểu sao thấy hơi kích động, phải làm sao đây?”
Lâu Nguyệt đã không kiềm được mà nhìn Tang Tửu chòng chọc, trong đầu đều là nội dung người lớn.
“Không được nói mấy câu bậy bạ.” Trang Lan lại cười khúc khích, quay đầu bổ sung một câu: “Nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, để cậu nói một lần.”
Tang Tửu đã bị chọc đến nỗi không thốt nên lời, cô lùi lại mấy bước, ngồi bên mép giường, thứ lông lá gì đó chạm vào da cô, cô lập tức bật dậy.
“Thứ gì vậy?”
Tang Tửu quên mất mấy bộ quần áo kỳ lạ Trang Lan vừa mang đến đã chất đầy giường, thứ Tang Tửu vừa ‘trúng thưởng’ chính là chiếc đuôi thỏ của bộ nàng thỏ.
Xúc cảm lông lá trên tay vẫn còn, Tang Tửu giật mình nhanh chóng lùi lại vài bước.
Thấy phản ứng này của Tang Tửu, Trang Lan nhìn cô một lúc lâu, phũ phàng nói: Tiểu Tửu, rốt cuộc cậu có được không đấy? Kiến thức hôm qua vừa bổ túc cho cậu có thể vào não cậu không?”
Ngày mai là sinh nhật Ôn Quý Từ rồi, tối qua mấy người họ gần như đã thức cả đêm để nói chuyện trong nhóm chat, Tang Tửu chẳng có mặt mũi đâu mà đọc lần thứ hai.
Lâu Nguyệt nhìn chằm chằm Tang Tửu một lúc lâu, hai mắt lại sáng rỡ lên.
Sau ý tưởng đồng phục học sinh, IQ của Lâu Nguyệt lần nữa lên sàn: “Dù sao đồ Trang Lan đem tới sau này vẫn có thể dùng, chúng ta không có gì phải tiếc cả, đúng không Tiểu Tửu?”
Tang Tửu còn chưa kịp phản bác thì Trang Lan đã dứt khoát trả lời giúp cô: “Cậu cũng nói ra được một câu tiếng người đấy.”
Cuối cùng, ngay cả Tang Tửu cũng suy nghĩ chệch hướng, không ngờ lại tán thành với những gì hai người họ nói: “Hình như đúng là thế này không tệ.”
Mặc bộ đồng phục học sinh điềm đạm tựa như thiếu nữ hoài xuân, chỉ có điều họ đang nói về đề tài mười tám cộng giới hạn độ tuổi.
*
Về bất ngờ là gì thì tất nhiên Tang Tửu không nói với Tống Hữu, ngoài Tống Hữu ra thì Tưởng Thiếu Du, Lâu Nguyệt với Trang Lan cũng đồng lõa của cô.
Địa điểm tổ chức sinh nhật cho Ôn Quý Từ là một biệt thự đứng tên anh, Tang Tửu chọn mặc đồng phục học sinh rồi mặc áo khoác gió bên ngoài, đã đến nơi từ sớm.
Lâu Nguyệt với Trang Lan cũng đến, họ đã trang trí địa điểm trước, thấy bộ dạng căng thẳng của Tang Tửu, hai người cười không khép được miệng: “Tiểu Tử, có phải cậu căng thẳng rõ ràng quá không? Ai không biết còn tưởng là cậu sắp lên chiến trường đấy.”
Cô có khác gì lên chiến tường à.
Tang Tửu không muốn để người khác nhận ra manh mối, cô vội cười, che giấu nỗi bất an.
Vừa chuẩn bị được một nửa thì điện thoại Tang Tửu rung lên, Lâu Nguyệt thò đầu sang nhìn: “Xe anh cậu sắp đến rồi, Tống Hữu gửi tin nhắn này.”
Tống Hữu tận chức tận trách lập tức báo cáo, Lâu Nguyệt làm phát thanh viên, Tang Tửu thấy cô căng thẳng đến nỗi run cả tay, vội giữ tay lại.
“Đến ngã tư rồi.”
“Đến bên ngoài biệt thự rồi.”
“Đến cổng rồi!”
Vừa dứt lời, trong sân vang lên tiếng động cơ xe, qua cửa sổ, Tang Tửu nhìn thấy Ôn Quý Từ và Tống Hữu cũng xuống xe.
Theo sau còn mấy chiếc xe khác.
Vừa vào cửa, ánh mắt Ôn Quý Từ đã rơi lên người Tang Tửu.
Mặc dù Tang Tửu thấp thỏm nhưng vẫn nhanh chóng dời mắt đi, tối nay cố gắng không chạm mắt với Ôn Quý Từ.
Vì sau đó có bạn bè đến nên Ôn Quý Từ cũng không tìm được cơ hội để nói chuyện.
Ngoài bạn bè thân thiết của cô với Ôn Quý Từ yêu nhau ra thì những người bạn khác đều không biết chuyện.
Thế nên cho dù Tang Tửu tỏ vẻ giận dỗi Ôn Quý Từ thì Ôn Quý Từ cũng không thể đến hỏi cô nguyên nhân trước mặt nhiều người như vậy được.
“A Từ, sinh nhật vui vẻ nhé!”
Trên tay mỗi người đều cầm theo quà, chẳng mấy chốc, trong phòng đều chất đầy quà, không khí tiệc sinh nhật lập tức sôi nổi hẳn lên.
Mọi người ngồi thành một vòng trong phòng khách, Tang Tửu đặc biệt chọn một vị trí xa nhất.
Cả buổi tối, Tang Tửu không hề nhìn Ôn Quý Từ, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Ôn Quý Từ nhìn cô, nóng như thiêu đốt.
Diễn kịch lâu như vậy, Tang Tửu gần như không trụ được nữa, nhân lúc Ôn Quý Từ ra ngoài, cô vào nhà vệ sinh, định rửa mặt để bình tĩnh lại.
Dù sao thì lát nữa vẫn còn một trận chiến phải đánh, Tang Tửu vừa vào nhà vệ sinh, còn chưa kịp rửa mặt thì cửa bỗng mở ra, cô quay đầu nhìn, Ôn Quý Từ đứng ở cửa, tay đang chống trên cửa.
Tang Tửu hoảng hốt muốn ra ngoài, tất nhiên là bị Ôn Quý Từ chặn đường, cô chỉ kịp liếc nhìn người bên ngoài một cái thì đã bị Ôn Quý Từ đẩy vào nhà vệ sinh.
Ngay sau đó, ‘cạch’ một tiếng, cửa bị khóa trái.
Toàn bộ tế bào của Tang Tửu đều dựng lên, cô chỉ có thể cầu mong người khác đừng nhìn sang hướng này.
Tay Ôn Quý Từ vẫn nắm cánh tay Tang Tửu, anh không định buông ra, cũng không định nới lỏng mà kéo cô đi vào trong mấy bước.
“Giận dữ vậy?”
Hôm nay đã xử lý xong việc của công tu, Ôn Quý Từ lập tức chuẩn bị về thủ đô.
Mấy hôm nay Tang Tửu không gửi tin nhắn mà cũng chẳng trả lời tin nhắn, anh thì không ngốc, tất nhiên anh biết Tang Tửu đang giận dỗi.
Kiềm chế đến tận lúc này, Ôn Quý Từ đã rất cố gắng rồi.
Người đàn ông như Tông Ngộ cũng đáng để Tang Tửu giận anh.
Tang Tửu không lên tiếng, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng động.
Có người vặn tay nắm cửa mấy lần, Tang Tửu căng thẳng, lập tức bịt miệng Ôn Quý Từ, sợ anh lên tiếng không đúng lúc.
Tiếng động ở cửa vang lên một lúc rồi biến mất.
Ôn Quý Từ cứ thế nhìn chằm chằm Tang Tửu từ trên cao.
Trong gương phản chiếu bóng dáng của hai người, tư thế lệch nhau, trông như một đôi tình nhân quấn quýt.
Ánh mắt Ôn Quý Từ toát vẻ không hài lòng với tình trạng lúc này, anh dời mắt xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên chân Tang Tửu.
Tang Tửu thở gấp, rụt tay lại.
Vì cô không muốn mang tất lụa đen dưới váy đồng phục học sinh, thế nên cô dứt khoát không mang luôn.
Từ xa có thể nhìn thấy một đôi chân sáng loáng lộ ra dưới áo khoác gió, vạt áo khoác chưa đến đầu gối mặc sức đong đưa, hệt như trần trụi.
Giọng Ôn Quý Từ rất bình tĩnh, Tang Tửu không nghe ra được anh có giận hay không, chỉ ngửi thấy mùi men rượu thoang thoảng trên người anh.
“Sao ngay cả tất mà em cũng không mang? Nhìn chằm chằm em cả một ngày rồi đấy.”
Ôn Quý Từ lướt tay xuống, ngón tay đã chạm đến vạt áo, đầu ngón tay cũng móc vào đường viền, muốn vén áo khoác lên.
Tang Tửu phản ứng lại, lập tức bắt lấy tay Ôn Quý Từ, trông giống như Tang Tửu đang nắm lấy tay anh, đẩy áo mình lên.
“Anh, đừng.”
Tang Tửu lập tức ngăn hành động của Ôn Quý Từ lại, cố gắng để anh không phát điên.
Nhưng Ôn Quý Từ lại cười khẽ một tiếng, tiếng cười hơi lạnh lùng: “Đây là anh trai em?”
Tang Tửu mặc đồ như vậy lượn lờ trước mặt Ôn Quý Từ cả ngày, nhưng cô vẫn tránh anh, chút lý trí cuối cùng của anh đều cạn kiệt rồi.
Ngay cả anh cũng không đảm bảo được khi anh hoàn toàn mất hết kiên nhẫn thì sẽ xảy ra chuyện gì, vậy mà Tang Tửu lại chẳng chút kiêng dè làm vậy, đúng là không biết sống chết mà.
Tang Tửu lại nhớ đến trận chiến của mình, cho đến khắc cuối cùng thì tuyệt đối không thể để Ôn Quý Từ nguôi giận được.
Đây là ý tưởng Tống Hữu nghĩ ra, còn nhắc cô hết lần này đến lần khác phải nắm vững nội dung.
Tang Tửu cũng không biết có làm được trót lọt hay không, chỉ có thể nói tiếp.
Nhưng Tang Tửu có thể khiến Ôn Quý Từ với cô chiến tranh lạnh qua điện thoại, mà bây giờ đương sự đang đứng