Cũng không biết từ lúc nào mà Ôn Quý Từ đã đi tới trước mặt cô, anh nhìn cô từ đầu đến chân, khiến cô không rét mà run.
Tang Tửu không dám nhúc nhích, lúc này đây, mọi giác quan của cô đều như sóng biển trôi theo dòng, thoáng chốc ập đến ngón tay Ôn Quý Từ.
Không biết có phải Ôn Quý Từ cố ý hay không, ngón tay anh dừng lại trên khuy áo của Tang Tửu, mấy cái khuy còn lại được anh chậm rãi mở ra.
Ánh mắt Ôn Quý Từ bình tĩnh, động tác tay cũng chậm rãi, như thể thật sự giống với những gì anh vừa nói, anh đang tự tay mở món quà sinh nhật của mình.
Tay Ôn Quý Từ gần đến mức chỉ cần nhích tới một chút nữa là có thể chạm vào trái tim Tang Tửu, Tang Tửu sắp bị bầu không khí như lăng trì này ép đến phát điên.
Cô muốn lên tiếng cắt ngang, động tác của Ôn Quý Từ chợt dừng lại.
“Anh…”
Ánh mắt Ôn Quý Từ rơi trên cổ Ôn Quý Từ trở xuống, anh không dời tay đi mà vẫn đặt ở khuy áo cuối cùng.
Anh rũ mắt, hơi thở như ngừng lại, đôi mắt đen kịt sâu không thấy đáy, hệt như sự điên cuồng đầy bình tĩnh.
Bên dưới chiếc cổ mảnh mai là xương quai xanh xinh đẹp, sợi dây chuyền bạch kim nhỉ nhắn quấn quanh cổ cô.
Vạt áo hé mở, trên sợi dây chuyền như treo thứ gì đó, vì sức nặng nên mắc xích tập trung ở giữa uốn lượn, đẹp đến nỗi không chân thực.
Nhất thời, hình ảnh trước mắt như khắc vào võng mạc của Ôn Quý Từ, kích thích giác quan của anh, hồi lâu không tan.
Theo tầm mắt đi xuống của Ôn Quý Từ, Tang Tửu mới ý thứu được đây là món quà thật sự dành cho Ôn Quý Từ, đây là ý tưởng do Trang Lan nghĩ ra.
“Em chỉ muốn tặng quà một cách đặc biệt chút thôi.”
Mặt Tang Tửu nóng bừng, đây là món quà sinh nhật cô đã mua cho Ôn Quý Từ từ trước, là khuy măng sét cho áo sơ mi, cô lấy dây xích trong áo ra.
Khuy măng sét màu đen lủng lẳng, mặt cắt lấp lánh, chói vào mắt Ôn Quý Từ.
“Em đặc biệt chọn cho anh đấy, thích không?”
Tang Tửu vẫn đợi Ôn Quý Từ nói gì đó, không ngờ anh đột nhiên nghiêng người tới, tay vòng ra sống lưng cô, cuối cùng dừng lại ở gờ nối của sợi dây chuyền phía sau cổ.
Ngay sau đó, ngón tay thon dài của Ôn Quý Từ lật ngược, tháo gờ nối sợi dây chuyền giúp Tang Tửu.
Ôn Quý Từ không vòng ra phía sau cô mà ôm từ trước ra sau lưng cô, từng hơi thở đều phả sau tai Tang Tửu, dày đặc và ngứa ngáy không thôi.
Tang Tửu hơi ngẩn ngơ: “Tháo ra làm gì?”
Ngay sau đó, Ôn Quý Từ đứng thẳng người, hơi nóng sau tai biến mất, sợi dây chuyền có khuy măng sét lúc này đang móc trên ngón tay Ôn Quý Từ.
“Có thể lát nữa em sẽ bị thương.”
Ý gì vậy? Sao lại bị thương?
Tang Tửu còn chưa kịp hỏi thì Ôn Quý Từ đã đặt thứ trong tay lên tủ bên cạnh cửa, anh nghiêng ngời tới, tay lại lần nữa vòng qua phía sau cô.
Lần này tay anh dừng lại ở eo cô.
“Một món quà sinh nhật là anh đã đủ mãn nguyện rồi.” Giọng nói trầm khàn lọt vào tai: “Nhưng cách tặng quà rất đặc biệt, anh rất thích.”
Lời vừa dứt, tay Ôn Quý Từ dùng sức, áo của bộ đồng phục học sinh bị rút ra khỏi váy, ngón tay vô tình chạm vào da thịt.
Lần trước cũng thân mật thế này với Ôn Quý Từ, nhưng là trong bóng tối, bây giờ đèn mở sáng choang, nhất cử nhất động đều bị phóng đại.
Mỗi một giây như bị kéo dài ra, hệt như đi hết cả mùa hạ.
Mọi chuyện sau đó không do Tang Tửu làm chủ, cho dù cô có sợ hãi chùn chần lần nữa thì cũng không dừng lại được.
Hình ảnh cấm kị bị nhốt trong phòng, đi vào bóng tối vô tận, Ôn Quý Từ chỉ nhìn rõ được đường nét mơ hồ của Tang Tửu, nhưng anh có thể nghe thấy tiếng nức nở nỉ non của cô.
Chỉ đơn giản là giọng Tang Tửu thôi cũng đủ để khiến Ôn Quý Từ tơi bời tan tác.
Ôn Quý Từ ngậm môi Tang Tửu, ngọn lửa cháy dữ dội chạy vào trái tim anh.
Anh phủ người xuống, kề sát bên tai Tang Tửu: “Giữ sức, gọi nhỏ tiếng thôi.”
Còn thời gian cả một đêm, cho dù mệt thì anh cũng sẽ không buông tha cho cô.
Hơi thở của Ôn Quý Từ quanh quẩn, dán chặt không chút khe hở, vô số khoái cảm truyền đến tận cùng của mỗi một dây thần kinh.
Khả năng phản kháng của Tang Tửu hoàn toàn mất hết, đầu hàng hay cầu xin đều không có tác dụng, tầm mắt cô bị bao phủ bởi bóng tối vô cùng yên tĩnh.
Một hành trình nóng bỏng ẩn nấp trong bóng tối.
Hơi thở Ôn Quý Từ vương vít xung quanh, tạo ra cảm giác mơ hồ không rõ.
Cảm giác xa lạ như tai họa ập xuống, chạy dọc theo sống lưng Tang Tửu, làn ra khắp cơ thể, từ nông đến sâu, lặp đi lặp lại.
Ôn Quý Từ thấp giọng dỗ dành bên tai, nhưng chỉ vì bữa tiệc tiếp theo đó.
Ve sầu đầu hạ mặc sức luồn qua khe cửa sổ, rèm cửa đóng chặt khiến con người ta không phân rõ được sắc màu khác, căn phòng như thiêu đốt, tham lam vô độ cuốn phăng tất cả lý trí.
Tang Tửu cuộn chăn nằm trên giường, Ôn Quý Từ đứng bên giường, thản nhiên cài từng cúc áo.
Tang Tửu nhìn khóe môi hơi cong lên của anh, cứ cảm thấy anh như một tên đàn ông khốn nạn làm xong chuyện rồi không chịu trách nhiệm.
Có thể nói Ôn Quý Từ lúc này sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu, Tang Tửu chỉ nhìn ly nước trên bàn thôi thì anh đã hiểu ngay ý cô.
“Muốn uống nước?”
Ôn Quý Từ phục vụ vô cùng chu đáo, anh đỡ cổ Tang Tửu, cùi chỏ Tang Tửu yếu ớt chống trên giường, chăn trượt xuống, nửa bờ vai lộ ra ngoài.
Đợi Tang Tửu uống xong, thấy ánh mắt Ôn Quý Từ dừng lại trên làn da lộ ra của cô.
Tang Tửu vươn tay, muốn đẩy tay Ôn Quý Từ ra như đang trừng phạt, nhưng bây giờ cô chẳng còn sức, chỉ vỗ nhẹ lên cánh tay anh.
Không giống như đang dỗi mà giống một kiểu ve vãn mờ ám hơn: “Anh bớt có nghĩ nhiều cho em.”
Một lúc lâu không lên tiếng, giọng Tang Tửu khàn hệt như được phủ lên một tấm gạc, cho dù đã uống nước thì cũng chỉ dịu đi đôi chút.
Ôn Quý Từ cũng không giận, quả thực vừa rồi anh hơi quá đáng, thế nên anh chỉ cười rồi đặt lại ly nước lên bàn.
Tang Tửu lại ngả người lên giường, cô thử cử động chân, phát hiện nửa thân dưới của mình chẳng có cảm giác gì cả, eo cũng co giật, ngay cả đầu ngón tay cũng run lên: “Chân em mất cảm giác rồi.”
Tang Tửu lên án, cô hi vọng Ôn Quý Từ sẽ tự kiểm điểm lại, phóng túng quá độ chẳng có lợi gì hết.
Nhưng Ôn Quý Từ khựng lại vài giây rồi rũ mắt nhìn cô, thong thả cong môi, mắt lặng lẽ