Hai người giằng co, cơn giận của Tang Tửu hoàn toàn không hề nguôi ngoai, cũng không thể chịu thua Ôn Quý Từ được.
Tang Tửu dừng bước, trong lòng cô nghẹn ứ, không muốn tiếp lời Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ cũng không lên tiếng, bầu không nhất thời tĩnh lặng.
Ôn Hành Tri và Tang Mai đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đợi một lúc vẫn chẳng thấy người đâu, hai ông bà bảo quản gia ra xem thử.
Quản gia mở cửa, thấy Tang Tửu với Ôn Quý Từ thì sững sờ.
“Thiếu gia, tiểu thư, sao lại đứng bên ngoài không vào? Cơm tối đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Nghe thấy tiếng bước chân bên trong, Tang Tửu điều chỉnh lại vẻ mặt lạnh lùng, sau đó không thèm nhìn Ôn Quý Từ mà đi vào nhà luôn.
Ôn Quý Từ theo sát phía sau, hai người một trước một sau vào nhà.
Khác với vẻ mặt lạnh lùng trước đó khi đối mặt với Ôn Quý Từ, Tang Tửu vô cùng ngoan ngoãn gọi: “Ba mẹ, đi đường vất vả rồi.” Sau đó cô chọn một chỗ rồi ngồi xuống.
Ôn Quý Từ cũng chào hỏi, nhưng thái độ không thân mật như Tang Tửu: “Ba, dì.” Nói xong thì không lên tiếng nữa, cũng không hỏi gì dư thừa.
Ôn Hành Tri nhìn Ôn Quý Từ rồi cau mày, trước giờ ông rất rõ cái tính của con trai ông, từ nhỏ đã ngang ngạnh rồi.
Thái độ với ba ruột là ông cũng vậy, càng khỏi phải nghĩ đến chuyện bắt anh hòa nhã thân thiện với người khác.
“Mau ngồi xuống đi, hai đứa ở ngoài lề mề lâu như vậy, thức ăn nguội hết rồi.”
Ôn Hành Tri làm ra vẻ không phát hiện ra sự kỳ lạ giữa hai người họ.
Tang Mai cũng điều hòa bầu không khí: “Hôm nay nấu toàn mấy món hai đứa thích ăn đấy, ăn nhiều vào.”
Sau khi Tang Tửu ngồi xuống, Ôn Quý Từ cũng ngồi theo.
Một giây sau, Tang Tửu cảm nhận được bên cạnh có bóng đen phủ xuống, cô quay đầu nhìn, là góc nghiêng anh tuấn của Ôn Quý Từ.
Rõ ràng bàn có nhiều chỗ như vậy, nhưng anh cứ phải ngồi bên cạnh cô.
Chẳng phải không muốn nhận cô là em gái à, sao không tránh xa chút?
Không hiểu sao Tang Tửu lại thấy bực, cô quyết định nhắm mắt làm ngơ, chuẩn bị cầm đũa ăn cơm.
Đũa còn chưa đưa ra thì mu bàn tay Tang Tửu truyền đến xúc cảm dịu dàng, Tang Mai vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô: “Đừng cứ lo ăn một mình, gắp đồ ăn cho anh trai đi.”
Tang Mai có lòng hòa giải cho quan hệ giữa hai người, Tang Tửu cũng không thể không làm theo.
Cô vốn không tình cũng chẳng nguyện, nhưng hai mắt bỗng sáng lên, ngoan ngoãn làm theo: “Anh ăn thịt kho tàu đi.”
Ôn Quý Từ nhìn Tang Tửu chọn một miếng thịt mỡ dầu đến phát sáng từ trong đĩa thịt kho tàu rồi bỏ vào bát anh.
Anh vô thức cau mày lại.
Tang Tửu cười thầm, trước đây cô từng quan sát Ôn Quý Từ, biết anh rất ghét ăn thịt mỡ.
Thế nào? Không thể từ chối được đúng không.
Ngay sau đó, Tang Tửu nhận được đáp lễ của Ôn Quý Từ: “Cà tím ngon lắm, em ăn nhiều vào.”
Tang Tửu trơ mắt nhìn anh gắp cả một đũa, cà tím mềm nhũn bỗng chốc chiếm hết bát cô.
Đời này Tang Tửu ghét nhất là món cà tím, cô gần như không hề động vào.
Sau đó, trên bàn ăn không còn âm thanh gì khác.
“Anh, ăn nhiều cà rốt chút, bổ mắt.”
“Đậu xanh giàu vitamin.”
“Hành tây tốt cho sức khỏe, để em gắp cho anh.”
“Ớt xanh thúc đẩy tiêu hóa.”
“…”
Chẳng mấy chốc, trong bát Ôn Quý Từ và Tang Tửu chất đầy thứ mình không thích.
Có thể người không biết chuyện sẽ cảm thấy kỳ lạ, hai người đối chọi gay gắt, hoàn hảo tránh hết những thứ đối phương thích ăn và nắm rõ những món đối phương ghét.
Ôn Hành Tri và Tang Mai đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ bất lực trong mắt đối phương.
Đây nào phải hai anh em, rõ ràng là một đôi oan gia.
Ôn Hành Tri nhìn Ôn Quý Từ như người chẳng liên quan gì, cố ý chọc cho Tang Tửu tức đến giậm chân, huyệt thái dương ông đau nhói.
Lần này về nước, Ôn Hành Tri đã xử lý xong chuyện của công ty ở nước ngoài, vả lại một khoảng thời gian nữa Tang Mai sẽ tổ chức triển lãm tranh ở thủ đô.
Trước đây lúc Tang Mai chưa kết hôn với Ôn Hành Tri thì bà đã là một họa sĩ nổi tiếng, sau này danh tiếng của bà vang xa, một bức tranh của bà có thể đấu giá lên đến tận mấy triệu.
Cho dù Tang Mai có nhiều kinh nghiệm tổ chức triển lãm tranh, nhưng lần nào Ôn Hành Tri cũng sẽ kiểm tra ổn thỏa hết chi tiết tất cả mọi mặt.
Ông với Tang Mai vốn không ở căn biệt thự này, chỉ muốn đến đây để cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên, không ngờ hai đứa trẻ lại ghét nhau đến thế.
Tang Tửu thì cũng thôi đi, năm nay cô mới hai mươi mốt, nhưng Ôn Quý Từ lớn hơn Tang Tửu tận sáu tuổi mà còn tính toán chi li với em gái, thế này có lý sao?
Ôn Hành Tri vốn còn muốn thu xếp một căn nhà mới cho Tang Tửu ở, bây giờ nghĩ lại, để cô ở chung với Ôn Quý Từ cũng không tệ.
Mấy năm qua, hai người họ gần như không có thời gian để ở riêng với nhau, sao có thể thúc đẩy tình cảm được.
“Tiểu Tửu đừng chuyển ra ngoài ở, ở cùng với anh trai đi, sau này cũng tiện chăm sóc nhau.”
“Ba với mẹ con đã bàn bạc rồi, khi nào A Từ có thười gian thì đưa em gái đi chùa bái Phật, xin một quẻ, vừa khéo đi chơi cho khuây khỏa luôn.”
Tang Tửu đang định từ chối, không ngờ bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói đặc trưng của Ôn Quý Từ, hơi thấp và mang theo từ tính: “Vâng.”
Tang Tửu vẫn cho rằng suy nghĩ của cô với Ôn Quý Từ sẽ thống nhất với nhau khi đối mặt với lời đề nghị không có khả năng này.
Có thế nào cô cũng không ngờ Ôn Quý Từ sẽ đồng ý, cô vô cùng kinh ngạc, đến nỗi cô bỏ lỡ mất thời gian để bác bỏ đề nghị này.
Lúc Tang Tửu hoàn hồn thì Ôn Hành Tri đã cười gật đầu với Ôn Quý Từ, trông như vô cùng hài lòng với biểu hiện của anh lúc này: “Vậy được, quyết định thế nhé.”
Đợi đến khi Ôn Hành Tri và Tang Mai rời đi, trong nhà chỉ còn Tang Tửu và Ôn Quý Từ, trái tim Tang Tửu vẫn lơ lửng trên cao.
Buổi tối đi ngủ, Tang Tửu trằn trọc khó mà ngủ được, lúc trời tờ mờ sáng cô mới thiếp đi.
Bảy giờ, có người gõ của phòng Tang Tửu, cô mặc kệ, trở mình ngủ tiếp.
Cửa phòng bị đẩy nhẹ từ bên ngoài, có người chầm chậm đi vào, trong phòng chỉ có thêm một người nhưng bỗng chốc lại có cảm giác áp bức hơn.
Ngay cả trong giấc mơ Tang Tửu cũng cảm nhận được, đầu mày cô hơi nhíu lại.
Ôn Quý Từ đứng bên giường, bóng nghiêng mờ nhạt đổ xuống, trời vẫn chưa sáng hẳn, cách lớp rèm cửa sổ, trong phòng chỉ có những tia sáng mờ ảo.
Tang Tửu nhắm mắt, hàng mi cong vút lúc này đang rũ xuống, nhìn xuống dưới nữa là chiếc cổ trắng nõn như ngọc trai.
Cô ôm chăn, mái tóc đen xõa trên gối, từng sợi tóc dài như những sợi dây đan xen khó gỡ.
Sau khi im lặng trong chốc lát, giọng Ôn Quý Từ không nặng không nhẹ vang lên: “Dậy nào.”
Cũng không biết có phải Tang Tửu quá nhạy cảm với giọng của Ôn Quý Từ hay không, vừa nghe thấy hai chữ này, cô gần như mở mắt theo bản năng.
Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, cô đờ đẫn nhìn Ôn Quý Từ ở bên giường.
Trong ngẩn ngơ, Tang Tửu cho rằng mình bị ảo giác.
Lúc cô thật sự nhìn rõ dáng vẻ của Ôn Quý Từ, cô lập tức ngồi bật dậy: “Sao anh ở đây?”
Cơn buồn ngủ của Tang Tửu lập tức bay sạch.
Ôn Quý Từ thấy Tang Tửu đã tỉnh táo, anh cũng không nói gì nhiều: “Cho em nửa tiếng, anh đợi em ở cửa, chúng ta đi chùa.”
Tang Tửu nhìn bóng lưng Ôn Quý Từ ra khỏi phòng, tức đến nỗi không nói nên lời.
Cô đấm vào gối mấy cái, xem như đang trả thù Ôn Quý Từ.
Chẳng phải quanh năm Ôn Quý Từ đều bận công việc, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng hiếm hoi đến đáng thương à? Sao hôm qua vừa đề nghị, hôm nay anh rảnh liền vậy?
Mỉa mai thì mỉa mai nhưng Tang Tửu vẫn xuống giường, cô đứng trước tủ quần áo chọn đồ, mặc kệ thời tiết lạnh giá bên ngoài, cô chọn một chiếc váy nỉ ngắn đẹp nhưng không đủ giữ ấm.
Đây là lần đầu tiên cô ra ngoài với Ôn Quý Từ, có thế nào cô cũng phải mặc bộ đẹp nhất phố.
Vừa ra ngoài Tang Tửu đã hối hận, gió lạnh thổi xào xạc, cô chỉ mới ở ngoài một giây thôi mà cả người như đã đông cứng lại.
Tang Tửu không khỏi nghĩ, để phân cao thấp với Ôn Quý Từ mà cô sắp bị đông chết trong cái mùa đông này rồi, có đáng không?
Lúc cô nhìn thấy